Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2014

CHUYỆN XƯA - NAY MỚI NÓI - KỲ 107 - “ Gái nhảy”…nhảy lên phim !




Sau Tết, một anh bạn phê bình điện ảnh gọi cho tôi :
” Nghe tin  Bill Gates mới chết chưa ?”.
Tôi la hoảng :” Chết khi nào? Sao lại chết ?”.
Anh  bạn cười rinh rích :
” Ông ấy tự tử chết  ngay sau khi …xem phim “ Thời vi tính “”.
À ra thế , nhưng nếu ông Bill Gates không chết thì chắc tôi …chết. May quá, mới coi được nửa phim tôi đã vội chuyển kênh ti vi coi phim… Hàn Quốc cho vơi nỗi buồn điện ảnh.
“ Thời vi tính” kể về một “ông ngoại miệt vườn” có con trai làm Giám đốc trên phố. Để liên lạc thông suốt, ông Giám đốc cho chở về quê một cái máy vi tính. Thế là từ đó, “ông ngoại” ngày nào cũng nhận được “meo meo” thăm hỏi của con trai. Bỗng một hôm “ông ngoại “ phát hiện ra rằng thằng con nó xỏ mình, nó tặng vi tính để khỏi về quê thăm ông. Thế là ông nổi giận đùng đùng đòi đập bể cái máy “ đánh chữ điện”  ( tức máy vi tính). May thay chưa kịp đập thì cô Út trong nhà nhờ nó mà lên mạng kiếm được…chồng. Thế là “ ông ngoại” đổi giận làm vui, thôi không đòi đập máy nữa. Chuyện xoay qua xoay lại có mỗi cái nỗi giận của “ông ngoại”   ẩm ương mà đại ngôn thành “Thời vi tính” thì không khéo ông Bill Gates có coi cũng đến phải bán cái hãng Microsoft của ông đi thật.
Thế rồi lại thấy báo chí đưa tin ì xèo phim “Lọ Lem đường phố” tức “Gái nhảy 2 đang kéo mọi người ùn ùn tới rạp chỉ trong dịp tết đã thu về  5 tỉ đồng, sơ sơ đã lãi gần 4 tỉ. Thôi thế cũng mừng, ngày xưa, nhân vật trung tâm của điện ảnh Việt Nam là người chiến sĩ cách mạng, coi mãi cũng chán, nay “chị em ta” trở thành “nhân vật thời đại” thì càng chứng tỏ Nhà nước ta cởi mở chứ sao ?
 Lạ thay, khác hẳn với báo chí đưa tin, mới ngoài mồng Mười Tết lấy vé vào coi “Gái nhảy 2” ở rạp Cầu Bông thấy vắng như chùa bà Đanh. Dưới nhà tịnh không một bóng người, trên gác vẻn vẹn có chừng hơn chục cặp trai gái cười nói ngả ngớn, “xem nhau” nhiều hơn “xem phim”. Thôi cũng dành ngồi lại coi kẻo phí 25 ngàn.
Hoá ra phim xào xáo lộ liễu  “ Pretty Woman” của Mỹ, thay ông nhà giàu bằng một “sao” ca nhạc đi tới khách sạn 5 sao  gặp vợ sắp cưới là nữ tài tử điện ảnh. Khi chàng nàng  sắp lên giường “ăn cơm trước kẻng” thì điện thoại di động báo nàng phải đi đóng phim gấp làm anh chồng cáu quá rước ngay một gái làng chơi về thế chỗ vợ sắp cưới.
Sáng hôm sau đút túi “một vé” tiền bo, cô cave ra về thì chàng  phát hiện ra mất cái…nhẫn cưới. Nghi cô kia ăn cắp, chàng tức tốc đuổi theo và thật bất ngờ …chiếc nhẫn vẫn còn trong túi. Từ lúc đó chàng đâm…yêu nàng , đưa nàng đi mua sắm, giúp nàng bỏ nghề gái gọi làm nghề…gái nhảy.
Trong khi đó cô vợ chưa cưới quyết “thâm nhập” vào gái làng chơi, cùng ăn, cùng ở, cùng…hành nghề để có vốn sống đóng vai gái điếm cho sinh động hơn . Sau một thời gian  “nghiệm sinh” quả nhiên vai diễn của cô thành công lớn. Tiếc  thay, khi cô quay lại tìm chồng sắp cưới thì chàng đã tếch theo cô gái gọi hoàn lương mất rồi.
Chiếm 90 % khuôn hình là hình ảnh các em gái trong các loại bộ đồ nghèo vải, trong quán rượu, trong bể bơi, trong phòng ngủ khách sạn…Giá như phim là do mấy anh “đầu nậu” bỏ tiền  câu khách thì chẳng nói làm gì, nhưng đây lại là một phim của Nhà nước, được Cục điện ảnh cổ vũ nâng lên hàng “sản phẩm quốc gia” với các tên tuổi lớn  như đạo diễn Lê Hoàng, nhạc sĩ Dương Thụ, quay phim Lê Hoàng Nam … thì mới thành chuyện.
Ngày 5 tháng 2 , báo Tuổi trẻ “bắn phát súng đầu tiên” mở đầu làn sóng ngược la ó bộ phim mà trước đó họ “lăng xê” không hết lời. Nào “ Gái  bia ôm hạng bèo như cô Hoa lại nhảy đẹp như mơ ở một bar lớn như Champa. Tin nổi không ? Một cô cave có giá 100 đô la một đêm (Hoa) lại ngu ngơ, tưng tửng như một cô nàng nhà quê lần đầu tiên lên thành phố, đi đến đâu cũng bỡ ngỡ đến mức phải nhảy tưng tưng và hét toáng lên. Tin nổi không? Chàng ca sĩ lẫy lừng phải lòng cô vũ nữ chỉ qua một đêm vì cô ấy không "ăn cắp" chiếc nhẫn.Tin nổi không ?”. Nào “tính cách nhân vật dở dở ương ương, anh chàng đã "hèn nhát" từ chối lòng mình khi các phóng viên phỏng vấn về người yêu vũ nữ.Nói chung các cô vũ nữ có... mơ cũng khó thấy nổi loại tình ấy trong đời thường …”. Nào “ Để lấy được tiền tài trợ, đạo diễn không ngần ngại cho khán giả "ăn" những màn quảng cáo sống sượng. Chàng - nàng bỗng dưng... múa một màn quảng cáo cho hãng điện thoại. Để quảng cáo cho một hãng xe hơi, bỗng nhiên... xe của chàng "chạy miệt mài" trên con đường ngập nước.”
Sau bạn đọc đến giới chuyên môn lên tiếng.
Nhà biên kịch Phạm Thuỳ Nhân :
 “Gái nhảy 1”dẫn dắt người xem với một thái độ gần như thích thú đi từ cái nhầy nhụa này sang cái nhầy nhụa khác. Cả bộ phim là một sự phơi bày, khơi gợi những cảnh mà những ai có sĩ diện đều thấy xấu hổ khi phải nhìn thấy những hình ảnh tệ hại của nhân phẩm phụ nữ VN. “ Gái nhảy 2” lại tiếp tục phát triển một lối câu khách bằng việc khai thác cái thế giới nhớp nhúa, hạ nhục phụ nữ như đã từng diễn ra ở tập 1.”
 Ngay đạo diễn Huy Thành, Phó Chủ tịch Hội điện ảnh Việt nam vốn nổi tiếng “ngậm miệng ăn tiền”, nay cũng phải thốt lên :
Nội dung “Lọ lem hè phố” lại bất chấp lô gích thật, tính cách nhân vật thật.  Cứ tưởng như thế là ăn khách thì sẽ ăn... đòn! Thế là đủ rồi đấy! “.
Nhà biên kịch Nguyễn Mạnh Tuấn thì phát hiện :
Phim Lọ lem hè phố gồm 70% là của Người đàn bà đẹp (Pretty woman) và 30% là của Gái nhảy 1.”  
Ông Tiến sĩ nghệ thuật học Đức Kôn cũng lên tiếng :
” cái gọi là tình yêu của một thứ nghệ sĩ nhố nhăng hoà trộn trong cái thế giới đĩ điếm bát nháo (mặc dù chưa là gì cả so với thực tế), được “tái tạo” thông qua một thứ “nghệ thuật” đầy rẫy sự chắp nối, bịa đặt ấu trĩ, phi lý và vô nghĩa, phản ánh chỉ để mà phản ánh... Tóm lại là đối đầu một cách công khai với Chân, Thiện, Mỹ...Những người làm phim, đặc biệt là những “nghệ sĩ tài ba” hẳn là biết rõ mọi sự nhếch nhác này hơn ai hết (?!) nhưng vẫn cứ nghênh ngang “sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi”? .
Tức giận vì không được chia tiền quảng cáo trong phim, rút cuộc nhà quay phim Phạm Hoàng Nam cũng thừa nhận :
Riêng tôi, trước hết, là một người trong cuộc, tôi không tự hài lòng và cảm thấy có lỗi với khán giả.”
Thế còn Thượng đế ? Họ bày thái độ bằng thôi không móc tiền túi ra coi nữa.
Vậy đã rõ, “ Gái nhảy và Lọ Lem hè phố” thực sự là những sản phẩm làm ô nhiễm môi trường văn hoá chẳng khác gì vứt xác gà chết xuống hồ Hoàn Kiếm. Vậy mà nhà lãnh đạo “bảo vệ môi trường văn hoá” hàng đầu của Nhà nước là bà Cục phó Nguyễn thị Hồng Ngát lại ngồi xổm lên dư luận, công khai trả lời báo chí như đinh đóng cột rằng :” Đó là một phim tốt, nội dung tốt. Cách thể hiện có tính mùi mẫn, hơi cổ tích, xem nhẹ nhàng…”. Rồi bà lại lên giọng cán bộ :”Nội dung chẳng phản động, nên chẳng thể cấm nó được.”
 Vậy là bà Cục phó đã “bật mí” chủ trương của Nhà nước là phàm cái gì “chẳng  phản động” đều không cấm, bất kỳ trơ tráo, đồi truỵ cỡ nào cũng OK, miễn không “đụng tới ghế” của Đảng là được. Cục điện ảnh xưa nay vẫn nổi tiếng khắt khe , khó tính trong kiểm duyệt chẳng khác gì bà mẹ chồng của giới điện ảnh , vậy sao bà Cục phó lại hết mình bảo vệ một bộ phim đồi truỵ vậy ?
 Nguyên ông Thảnh, nhân viên phát hành phim Sàigòn nay nhảy tót lên ghế Cục trưởng , hai năm rồi đã cài được đàn em là “đầu nậu” Thái Hoà về làm Phó Giám đốc Hãng phim Giải phóng. Để hốt bạc, các sếp hùn tiền cho tay chân làm phim câu khách. Bởi thế họ mới trao Huy chương vàng , đưa đi Liên hoan phim Quốc tế “Gái nhảy 1” và ra sức tôn vinh “Gái nhảy 2 “ khi nó còn chưa…bấm máy .
Bà Cục phó Hồng Ngát hăng hái xắn váy lội ngược dư luận chẳng qua cũng  để bảo vệ cái … túi tiền mà thôi. Ngày 7 tháng 2 vừa rồi Hãng phim Giải Phóng…”chân phụ nữ” lại bấm máy một phim mới có cái tựa rất hốt bạc : “ Những cô gái chân dài” với hàng loạt vai diễn do chính người mẫu ngoài đời thật đóng vai: Anh Thư, Yến Ngọc, Ngọc Nga, Xuân Lan, Thanh Hằng, Tống Bạch Thủy….
Đây quả là một tín hiệu đáng mừng cho cả các nhà thơ  “Mở miệng “ “ Mưa móc l…dân tộc” nữa, một ngày nào đó, thơ “ sinh dục ” xuất hiện trên trang nhất báo Văn Nghệ là chuyện nằm trong tầm…túi của các quý vị.

            NT

          12-2-04





1 nhận xét:

  1. Vậy là bà Cục phó đã “bật mí” chủ trương của Nhà nước là phàm cái gì “chẳng phản động” đều không cấm, bất kỳ trơ tráo, đồi truỵ cỡ nào cũng OK, miễn không “đụng tới ghế” của Đảng là được.

    Bây giờ bác mới biết!??

    Báo chí ngày nay chỉ có 2 điều; 1- Ủng hộ và truyền bá cho chủ trương, quyết định của Đảng, 2- Ủng hộ và truyền bá cho tình dục dưới nhiều dạng khác nhau, kể cả ấu dục . Tất nhiên (1) phải chiếm diện tích nhiều hơn (2). Không thì mất mạng có ngày .

    Trả lờiXóa