Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

CHUYỆN XƯA - NAY MỚI NÓI - KỲ 110 - Văn chương..."tiền hiện đại" - KỲ 4 - “Bóng đè”…các bác !



                                        ( tiếp theo và hết)
                               
                                             
Cuộc “làm tình vô luân” xảy ra ngay sát nách anh chồng mà chàng vẫn ngủ khì. Mãi sau thức giấc, chàng mới càu nhàu :” Em thấy tháng sao không mang băng vệ sinh ? Con gái mà đoảng quá. Mau dậy thay quần áo, lau chùi tấm phản đi…”
Tuy nhiên, cô vợ cho rằng chồng mình “chứng kiến, anh vờ như không có chuyện gì. Anh cũng không còn để ý chu kỳ của vợ. Tôi chỉ vừa sạch vài ngày làm sao thấy tháng? Vả lại thứ máu loang áo Thụ, thứ máu đen đặc mặt phản, thứ máu quện bết đùi tôi không phải máu đàn bà mỗi tháng. Mà là máu tươi chảy róc từ vết thương rách toác bị đâm sâu hung bạo. Mọi người bảo tôi bị bóng đè, nhưng bóng đè chỉ là giấc mơ khi đang ngủ, còn tôi rã rời, hai đùi nhớp nháp máu trộn nước con gái.…”
Trở lại thành phố, cô con dâu nhớ cái màn đỏ bàn thờ bố chồng tới mức cô “ thay rèm cửa màu đỏ, khăn trải giường màu đỏ, bao gối màu đỏ, cố trang trí căn nhà hao hao giống một trang thờ với nhiều tấm màn đỏ.”  để vơi đi nỗi nhớ những giây phút loạn luân. Thế rồi thấm thoắt lại đến giỗ, nhưng tai hại thay , “trước hôm đi tôi bị lên một chiếc nhọt ở chỗ thật tai hại. Nó nằm gần cái đàn bà ê ẩm, đỏ tấy. Thụ thấy tôi nhăn nhó tỏ vẻ thông cảm, anh bảo tôi nếu đau quá không về cũng được, anh sẽ thưa lại với mẹ. Nhưng tôi đời nào bằng lòng, đời nào để chiếc phản trống trơn mình Thụ đêm dài. Chỗ của tôi là ở đấy. Không hiểu sao tôi thấy mình khoẻ mạnh, háo hức lạ thường.”
Nghĩ tới ngày sắp được “thông dâm” với bố chồng , cô vợ quên cả đau chỉ “bồn chồn, mong nhớ, thậm chí khát thèm cảm giác mình bị hãm hiếp trước bàn thờ tổ tiên nhà chồng, trước mặt chồng “.
Và rồi trước ngày về quê ăn giỗ, anh chồng cẩn thận khám cho vợ “ bắt tôi trần truồng dạng chân, chống tay trong phòng tắm, ghé sát cặp kính cận xem xét. Tôi sướng run lên …ngón tay anh ve vuốt dịu dàng, người tôi mềm nhũn. Nhưng anh dịu dàng lâu quá, dịu dàng tôi không chịu nổi. Tôi muốn anh bóp nát, bục vỡ, tan oà chiếc nhọt. Một lần chồng vợ đã đời để quên hết. Ngón cái của Thụ cứ chờm hỡm trước cánh cửa dang rộng ẩm sâu. Tự nhiên tôi muốn buông một câu chửi thề, chửi thề một lần trong đời. Cánh cửa tự động cài khoá. Sao Thụ không cứ thế mà làm? Cứ thế cắm phập xuống. Cứ thế khoan sâu. Sao cứ chờm hỡm đấy mà dịu với chả dàng? “
Không được chồng cấu xé như bố, cô gái lại đành phải chờ đến lúc về quê, ngủ trên giường trước bàn thờ để đến đem “ Tỳ ép mắt mũi xuống mặt phản, tôi không ngờ bóng đen nhanh đến vậy. Không rà rẫm xoa xuê, không hít hà rờ ngửi. Vừa kịp hiện ra sau tấm màn đỏ đã thẳng thừng cắm trên cắm dưới vào lòng sông. Lần đầu tiên tôi không khát nước. Gẫy gập, cắt khúc tôi trong cơn xoáy liệt. Bốc cao, phịch hạ, chèn lấp, tọng đầy, thả hút mê man. Thân thể tôi ngầy ngậy, nước tràn miệng. Lần đầu tiên tôi hưởng thú đau đớn mà thoả mãn. “
 Phải trích dẫn dài dòng như trên để thấy ông Nguyên Ngọc đã “xui trẻ con ăn cứt gà” , kích động các cây bút trẻ trắng trợn đi sâu vào đề tài giường chiếu bằng những lời tâng bốc lên mây xanh :” là đọc họ ta cảm thấy cứ như bằng trực cảm, bằng một thứ ăng ten riêng , dường như họ nhận ra được và truyền đến cho chúng ta những nghiền ngẫm sâu thẳm về con người  , về xã hội, về đất nước thậm chí về số phận dân tộc”.
Cứ theo lời ông Nguyên Ngọc, ta thử coi qua “Bóng đè”, những nghiền ngẫm sâu thẳm về con người, về xã hội, đất nước thậm chí về số phận đất nước mà  Đỗ Hoàng Diệu đã  truyền đến người đọc là gì vậy ? Thử “giải mã” bằng phương pháp “biểu tượng hai mặt cũ rích” ta thấy “cái bàn tay nhỏ nhắn” kia có thể gợi tới “đời sống” với sức mạnh và sự trong lành muôn thủa  của nó. Còn tấm màn đỏ che trước bàn thờ có thể biểu trưng cho quá khứ , cho truyền thống cách mạng của Đảng. Vậy thì đọc “bóng  đè” xin chớ có hiểu một cách thông tục là “vong linh bố chồng” hiếp ‘con dâu” mà chính là … “quá khứ của Đảng “ đè ép  lên dân tộc, là Đảng hiếp “dân”  .
Có thể những người nhạy cảm như ông Nguyên Ngọc, Châu Diên, Phạm Xuân Nguyên và những người “ăn theo”  Bóng đè của Đỗ Hoàng Diệu rút tỉa ngay ra được “ý nghĩa” đó và vội hô hoán lên rằng đó, cứ bảo lớp trẻ chỉ viết truyện “giường chiếu”, không, họ chỉ mượn chuyện đó để nói về thân phân dân tộc, thân phận con người đấy chứ.
Có thể như Đỗ Hoàng Diệu mong muốn :” …một đôi lúc nào đó tôi chụp một góc hang động nơi các con vật đang cắn xé lẫn nhau. Nhưng tôi muốn người đọc nhìn thấy linh hồn của những con vật ấy chứ không phải lông lá của nó…”.
Tiếc thay đọc “Bóng đè” và một số truyện khác của Đỗ Hoàng Diệu, ngay cả khi nó không bị cắt đi những câu như : «Mồ mả là quá khứ, là huân chương, là tổ quốc (…) Bây giờ đập ngay vào mắt tôi là hai huân chương liệt sĩ, một Điện Biên, một Đường 9 Nam Lào»,  người  ta thấy những “thông điệp’ cô muốn gửi gắm chỉ giống như một thứ “chửi xéo”, những ‘trái nổ” được đặt theo kiểu “gài mìn” của những người bị cấm bút dưới chế độ kiểm soát hà khắc của Đảng đối với các nhà văn miền Bắc. Họ không đủ bản lĩnh và cả dũng khí xây dựng nên những hình tượng nhân vật toát lên những thông điệp họ muốn gửi tới người đọc, họ chỉ dám “cài đặt “ nó trong một câu chuyện  hoặc “mượn xưa nói nay” hoặc “mượn loài vật nói con người”, còn ở Đỗ Hoàng Diệu mượn chuyện giường chiếu để chửi xéo…đảng cộng sản và quá khứ của nó.
Và còn lâu Đỗ Hoàng Diệu mới đạt được mong muốn như cô nói, người ta vẫn chỉ thấy “lông lá của những con vật “ còn hồn vía của chúng vẫn vật vờ cõi âm ti địa ngục nào đó.
Và cho dù Đỗ Hoàng Diệu có muốn mượn chuyện “giường chiếu” để chửi xéo đảng, muốn tả  đảng “hiếp” dân  thì cũng nên nhớ diễn tả một cuộc làm tình có khi chỉ cần đặc tả mấy đầu ngón tay người nữ bấu vào vai người nam có khi gây hiệu quả còn hơn cả đi sâu "chiếm đoạt từ đằng sau", “cắt trọn trong một cú thọc sâu”, “cương cứng thúc lên”, “cảm giác cứng cáp quệt ngang đâm vào”, “bốc cao, phịch hạ, chèn lấp, tọng đầy, thả hút mê man”, “nhồi vào"…  tỉ mỉ như những pha ái ân kích dục trong phim con heo.
Trước đây, trên trang Talawas ông Nguyễn văn Lục có một bài viết đầy hào sảng ca ngợi và bênh vực Đỗ Hoàng Diệu. Người ta có thể cảm thông với nỗi bức xúc của ông về một xã hội dưới chế độ toàn trị của Đảng cộng sản “ người không phải là người nữa”, nhưng liệu có thoả đáng không khi ông gán  cho “Bóng đè” cái phẩm chất “ Không có biên giới rõ ràng giữa cái thực và cái không thực, giữa đúng và sai. Một điều có thể không nhất thiết là thật hay là giả. Nó có thể vừa là thật, vừa là giả»  ?
Thực ra đọc “Bóng đè” người ta thấy một lối viết “cực thực” (hyperrealisme),  đi sâu vào cả “lông lá” của nhân vật chứ chẳng có gì gọi là “không thực”, “ giả” và Đỗ Hoàng Diệu “diễn dịch” cái điều cô muốn nói rất bài bản, lớp  lang, nhằm vào một đối tượng hẳn hoi chứ chẳng phải “cô viết tự nhiên, không rào đón chuẩn bị, và cũng chẳng cố ý nhằm chống đối rõ rệt một đối tượng nào như ông Nguyễn văn Lục ca ngợi .
Hiện tượng các cây bút trẻ như nhóm “Mở Miệng”, Vi Thuỳ Linh, Phan Huyền Thư, Đỗ Hoàng Diệu…ngày càng đào bới rất sâu vào chuyện tình dục chỉ chứng tỏ trong một xã hội khi mọi suy nghĩ về thân phận tộc, về chế độ độc đảng, về những nguyên nhân cốt lõi của những vấn nạn quốc gia ..bị cấm ngặt thì an toàn hơn cả là viết chuyện…  ái ân. “ Bí thượng” thì “ phá hạ” – không đủ dũng cảm viết chuyện  của “cái đầu” đành lia ngòi bút xuống “hạ bộ” chứ còn biết làm sao ?
Thực ra mọi chuyện xảy ra ở xứ ta chẳng có gì là mới, chúng đều đã có ở  bên…tàu từ cả chục năm trước.   Ngay từ những năm 1980 của thế kỷ XX, để nhanh chóng tiến vào cái “hậu hiện đại” , đa số các nhà văn Trung Quốc đã bắt đầu né tránh cái cao cả, rút ra khỏi lĩnh vực tự sự hoành tráng và đúng như nhà bình luận Quách Tùng Dân ( Trung Quốc)  đã viết :” văn học đương đại Trung Quốc đã sớm mất đi năng lực nắm vững lịch sử xã hội, mất đi dũng khí đảm đương xây dựng đạo đức, từ đó cũng đánh mất sự tôn nghiêm của mình, chỉ còn biết dựa vào “ nửa thân dưới giỏi uốn éo” và tiếng rên rỉ trên giường để thu hút những ánh mắt dâm uế và khinh bạc…”  
Xưa nay “tàu sao ta vậy “ đã thành “quy luật của tự nhiên” –. Bởi thế cái hiện tượng “bóng đè” cũng chỉ là một dấu vết trên chặng đường ta lẽo đẽo đẽo đi theo sau “thằng tàu” mà thôi. Các bác thích “xui trẻ ăn cứt gà’ nên hiểu rõ điều đó để mà thận trọng khi “Mở miệng”.

                                                                                   PV


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét