Tròn nửa thế kỷ đã qua kể từ khi đảng Bác phát
động cuộc cách mạng “long trời lở đất” – công cuộc cải cách ruộng đất, vết
thương chí mạng gây ra cho dân tộc vẫn còn rỉ máu. Trên các phương tiện truyền
thông do Nhà nước kiểm soát, sự kiện đẫm máu và nước mắt này chỉ được ghi một
dòng vô cảm trong”
Lịch sử Đảng Cộng sản Việt Nam” :
"Tuy nhiên, trong quá trình tiến hành cải
cách ruộng đất, bên cạnh những thành công kể trên, Đảng ta đã phạm phải một số
sai lầm nghiêm trọng trong chỉ đạo thực hiện, nhưng sau một thời gian mới phát
hiện được”.
Ngoài ra , trong
cuốn “ Lịch sử
kinh tế Việt Nam 1945-2000”, do Viện Kinh
Tế Việt Nam xuất bản có ghi :”Đợt cải
cách được thực hiện tại 3.563 xã với 10
triệu dân và tỷ lệ địa chủ được qui định trước là 5,68% ”, con số tuỳ tiện này được các
đội cải cách ruộng đất thi hành một cách máy móc, như vậy, tổng số
người bị xét xử phải trên 500.000 người
chứ không phải 172.008 ngươi như Viện kinh tế đưa ra.
Cuộc tàn sát người vô tội khốc liệt tới mức sau này một trong những thủ phạm của tội ác là Trưởng ban tuyên huấn của Đảng thời đó là Tố Hữu sau này cũng phải sám hối : “Không thể tả hết được những cảnh tượng bi thảm mà những người bị quy oan là địa chủ, ác bá (mà trong thực tế là trung nông) phải chịu đựng ở những nơi được phát động.”
Cuộc tàn sát người vô tội khốc liệt tới mức sau này một trong những thủ phạm của tội ác là Trưởng ban tuyên huấn của Đảng thời đó là Tố Hữu sau này cũng phải sám hối : “Không thể tả hết được những cảnh tượng bi thảm mà những người bị quy oan là địa chủ, ác bá (mà trong thực tế là trung nông) phải chịu đựng ở những nơi được phát động.”
Một thảm kịch có
quy mô dân tộc , một tội ác chống loài người man rợ đến thế mà
chỉ có Luật sư Nguyễn Mạnh Tường lên
tiếng được một bài:” Qua những sai lầm
trong cải cách ruộng đất và Xây dựng quan điểm lãnh đạo” còn cả giới trí
thức im thin thít , chẳng những thế các văn sĩ bồi bút còn viết lách ca ngợi
như Nguyễn Đình Thi trong “Mẹ con đồng
chí Chanh”, Nguyễn Tuân trong “Làng
hoa” , Nguyễn Công Hoan trong “Nông
dân với địa chủ”…Một số rất ít nhà văn viết trung thực về cải cách ruộng đất lập tức bị đàn áp ngay như
: “ Sắp cưới” của Vũ Bão, “ Cơm mới” kịch của Hoàng Tích Linh, “ Chuyến tàu xuôi” kịch của Nguyễn Khắc
Dực…
Phải chờ tới hai
năm Đảng “cởi trói”, đề tài cải cách ruộng đất mới lại được đề cập tới :” Thiên
đường mù” của Dương Thu Hương, “Ac
mộng” của Ngô Ngọc Bội, “ Chuyện làng
ngày ấy” của Võ văn Trực…Hai năm “cởi trói “ ngắn ngủi. Đề tài “cải cách
ruộng đất” lại bị “cất vào kho”, văn chương chính thống lại “phải đạo” hơn là
thời kỳ Nguyễn Minh Châu chưa đọc lời ai điếu cho nó.
Mãi vài năm gần
đây, đề tài huý kỵ này lại thấy lấp ló trong một vài cuốn tiểu thuyết như “ Ổ Rơm” của Trần Quốc Tiến, “ Dòng sông Mía” của Đào Thắng và sang năm
2006, thật vô cùng kinh ngạc, đề tài cải cách ruộng đất lại được đề cập tới một
cách trực diện, cận cảnh và toàn cục, không né tránh trong tiểu thuyết “ Ba người khác” NXB Đà Nẵng và ngạc nhiên hơn nó được viết bởi
văn sĩ “lão trượng”, tuổi ngoại bát tuần, vốn “nổi tiếng” khôn lỏi và nhát sợ –
lão nhà văn Tô Hoài.
Đúng như Đà Linh
đã viết trong lời nói đầu :
”Chính những giày vò, trăn trở, khổ tâm từ
những thảm trạng kinh hồn của cải cách ruộng đất thuở nào, vẫn âm ỉ, dền réo
ngày một nặng hơn qua chặng đường dài - là dưỡng chất tạo nên tác phẩm này…”.
Quả thực, dường như sự trải nghiệm kinh
hoàng biến cố bi thảm của lịch sử đã dồn nén quá lâu trong con người nhà văn Tô
Hoài và đã đến lúc đã phải giải toả nó. Mặc dầu cuốn sách được viết cách
nay cả 10 năm, nhưng vẫn mang đầy tính thời đại khi sự kiện bi thảm này chưa
được giải mật, thủ phạm chưa phải đền tội và trả giá, nạn nhân chưa được minh
oan. Đọc “ Ba người khác” , người ta như được sống lại cả một thời kỳ bi thảm
của lịch sử, hiểu rõ những “quái thai” của một thời “ : cán bộ đội, rễ, chuỗi,
cốt cán, quả thực, đoàn uỷ….
Trước hết , “ cán bộ đội” là gì ?
Theo quan điểm
chính thống của Ban tuyên huấn trung ương , “
cán bộ đội là những người được Đảng chọn lọc, tuyển lựa, có đạo đức cách mạng
sáng ngời, có lập trường tư tưởng vững chắc, nắm vũng đường
lối chính sách của Đảng, thương yêu giai cấp, luôn luôn “ba cùng” với người
nghèo.”
Còn theo nhân
dân lao động thì “nhất đội, nhì trời”, Đội là những người
quyền lực vô biên, trên cả Đảng, trên cả chính quyền.
Trong “ Ba người khác”, Tô Hoài đưa ra hình ảnh cán bộ Đội vô cùng
chuẩn xác và sinh động . Trước hết “cán bộ đội “ là những người “cực kỳ quan
trọng” mang sứ mệnh lịch sử :
” Vẻ mặt người nào cũng ra chiều đăm chiêu ,
quan trọng. Chúng tôi đương làm thay đổi cái làng này, cái xã này . cả nước đã
đứng lên. Các tổ chức sẽ bị đánh đổ , bao nhiêu địa chủ và bọn bóc lột phải đạp
xuống đất đen, chúng tôi phóng tay đưa bần cố nông lên vị trí và địa vị người
chủ thực sự của đồng ruộng …”
Nhưng có thực
thế không ? “ Cán bộ đội” có phải đang
thực thi sứ mệnh cao quý đó không ? Tô Hoài huỵch toẹt :
“ Chúng tôi như một bọn lén lút cờ gian bạc
lận, kéo nhau ra đây đánh xóc đĩa lột nhau giữa nơi hoang phế đồng không mông
quạnh. Hoặc như ngày xưa, cánh cướp tụ bạ một chỗ đợi đêm tới bật hồng lên xông
vào làng…”
Đúng như thế,
toàn bộ nhân vật “cán bộ đội” được Tô Hoài mô tả trong truyện thực ra cũng là
một đám “cờ gian , bạc lận”, “đám kẻ cướp
bật hồng xông vào làng tàn phá…”.
Trước hết là
nhân vật Đội trưởng Cự. Hắn nguyên là bộ
đội khu 5, tập kết ra Bắc với đủ thói hư tật xấu của một tên lưu manh đầu đường
xó chợ. Trình độ văn hoá của Cự chưa vượt lớp 3 nên hắn khăng khăng không nhận
người có bằng tú tài hoặc đi học Liên xô về, hắn chỉ cần “ người chữ nghĩa èng èng “, trình độ văn hoá kém hắn , tức…dưới lớp
3. Đi 3 cùng với bần cố nông, hắn mang lén “bánh đúc ngô” để ăn vụng. Vừa xuống
xã, Đội trưởng Cự đã xin lệnh bắt Bí thư chi bộ và 6 địa chủ, luôn miệng quát
tháo :” Phải ra tay mới phá được thế bị
khống chế , bởi địch đã có tổ chức phá
hoại , gây rối loạn.Ong lão loà ở xóm lội xuống ao trẫm
mình hay là bị địch dìm chết ? ..Tăng cường tố khổ, mở rộng tố khổ để tìm ra
đứa giết người , đứa đốt nhà…”. Càng ngày hắn càng lộ mặt “ác ôn” chỉ thích
bắt, tra khảo và bắn giết. Từ ngày đội xuống xã, “đường làng vắng hẳn, người nào bần cùng lắm mới ra
đường , đi len lét, không ai dám đến nhà ai. Gặp anh đội, người già lùi vào bờ rào ngoảnh ra
cúi đầu chắp tay vái…”. ối các ông ‘đầy tớ của dân” ôi, vì sao dân lại đến
cái nông nỗi ấy ?
Lợi dụng quyền
lực Đội trưởng, Cự đi đâu cũng gạ gẫm các cô “rễ, chuỗi” tức những người hắn
chọn sau này làm cán bộ. Về xã này Cự cũng
ép được cô Đơm và cô Duyên ngủ với hắn. Hai cô này đều là cốt cán của
đội, được hắn đền bù lại bằng cách cho
làm du kích và cho nhận “quả thực” nhiều hơn người khác. Tận dụng quyền lực, Cự
đưa cả vợ tới Đội để kết nạp cô ta vào
Đảng. Không may vợ Cự vừa tới dự cuộc họp kết nạp của Chi bộ thì bị hai cô Đơm
và Duyên xúm vào đánh ghen một trận tơi
bời tan cả cuộc họp , làm mặt mũi đội trưởng cải cách càng thêm lem nhem.
Sau khi Đội sửa
sai về, đội trưởng Cự mất hết quyền lực, hắn chán nản trở lại chiến trường B và
nhảy sang hàng ngũ đối phương và mấy năm sau nhảy lên đài nói oang oang : “ Thưa đòm bào,,,chúng tôi đại tá Tám Hà…đại tá Huỳnh Cự …ngày…đi dự đại hộ chống cộng toàn châu Á ở
Đài Bắc về…Thưa đòm bào…tôi xin báo cáo…”
Thế còn ông Đội
phó tên Bối, nhân vật xưng “tôi” trong truyện. Ong vốn xuất thân gác cổng cho
một hiệu thịt bò ở Hà Nội, chiến tranh bỏ đi “làm Việt Minh” , tới
hoà bình quay về Hà Nội đã thành cán bộ và được phái đi cải cách ruộng đất.
Ngay trên đường đạp xe xuống cớ sở, ông Đội phó đã ‘ăn cắp”
…bánh đúc ngô của ông Đội trưởng dấu trong ba lô, xuống tới địa bàn, ông bắt rễ
với một nhà có cô con gái hơ hớ và chỉ hôm trước hôm sau ông “cán bộ đội “ thò
tay bóp vú nó :
“ Em có cái túi hay nhỉ ? – Tôi thò theo lách
vào ngực Đơm. Đơm đẩy tay tôi ra . “ Rõ
cái anh này” “ Anh xem cái chỗ để tiền .” “ Ngoài này kia mà , sao lại đi sờ
vào trong..””Anh nhầm”. Tôi lại thọc tay vào ngực Đơm như vừa rồi. Lần này Đơm
đứng tây ngây, mặt đỏ lịm, để yên tay cho tôi vân vê…”
Chỉ một đoạn đối
thoại rất ngắn, bộ mặt đạo đức giả, đểu cáng của tên Đội phó đã bị lột trần.
( còn một kỳ)
2-1-07
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét