Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

PHẠM THẮNG VŨ - Con sóng dữ - KỲ 34

                                                         (tiếp theo)

   
Cái gì đến thì sẽ đến, một buổi chiều bọn lính lệnh chúng tôi tập họp hết tất cả mọi người ngồi chờ ở giữa sân trại. Lát sau thì ông Aleck đến cùng một nhóm khá đông người và ông báo tin vào sáng ngày mốt, chúng tôi sẽ phải chuyển xuống cảng Johore. Một sĩ quan hải quân đứng gần bên ông Aleck, tiếp lời: " Một ghe to hơn chiếc cũ, đầy đủ gas chạy máy cùng lương thực, nước uống và trước khi khởi hành, quý vị có thể kiểm tra tình trạng máy móc. Tôi bảo đảm ghe rất tốt, có cả một máy bơm nước nữa ".

Nghe rõ những lời thông báo của họ, dù đã tiên liệu từ trước nhưng cả đám chúng tôi vẫn thẫn thờ trong im lặng.

- Thưa ông, tụi tui phải rời trại và sau đó sẽ ra khơi trở lại bằng chiếc ghe mới từ cảng Johore? Tám Kiệt thay mặt cả đám, hỏi cho chắc ăn.

Ông Aleck gật đầu xác nhận, rồi nói:

- Để an toàn, chúng tôi sẽ giúp quý vị bằng cách kéo chiếc ghe từ cảng ra biển lớn, sau đó quý vị sẽ tự tiếp tục chuyến đi.

- Ông bảo tự tiếp tục chạy ghe, vậy chúng tôi sẽ đi đâu trong cái đại dương bao la? Chúng tôi trốn nạn Cộng Sản, tìm tự do, ghé vào đây rồi bây giờ ông lại bảo chúng tôi tiếp tục đi... đi nữa. Các ông có biết Cộng Sản như thế nào không? Sao các ông không hiểu cho hoàn cảnh, còn đẩy chúng tôi đi tiếp? Ông Phát to giọng bực tức, chất vấn.

Thấy vậy, hết ông Aleck rồi đến các sĩ quan khác thay nhau trả lời rằng họ biết chúng tôi đào thoát để tìm tự do, đã ghé vào cảng Kelang và vì vậy nên được cho tạm dung ở đây. Hiện thời vì Bidong và Sungei Besi quá đông người, không thể nhận thêm nên họ phải kiếm một ghe mới khác, mong chúng tôi thông cảm. Điều quan trọng khi xuống ghe đó, chúng tôi sẽ không được quay trở lại Malaysia nữa. Ông Thăng khi nghe vậy, hỏi liền:

- Johore gần Singapore, ông nghĩ chúng tôi chạy ghe vào đó có được không?

- Tùy quý vị nhưng từ lâu rồi thì Singapore không nhận người Việt Nam, thêm nữa vùng biển gần cảng Singapore có rất nhiều tàu lớn nên có thể làm chìm ghe quý vị nếu chạy gần. Theo tôi, quý vị nên tránh cập bến Singapore. Một người trong đoàn ông Aleck, trả lời.

- Vậy thì chúng tôi sẽ tiếp tục đi đâu để gặp trại tị nạn? Ông Phát lập lại câu hỏi.

- Tốt nhất thì quý vị nên hướng đến Indonesia và nhớ đừng tiết lộ gì kể từ lúc vào Kelang, thời gian tạm dung ở đây cũng như chuyến đi sắp tới tại Johore. Trước giờ xuống ghe, quý vị sẽ phải mặc áo phao cứu sinh vừa với kích thước từng người. Một sĩ quan hải quân kết thúc câu chuyện.

Sau đó, các nhân viên hội thiện Hồng Nguyệt tản ra, lăng xăng khám sức khoẻ chúng tôi rồi cho mỗi người gói nylon nhỏ gồm trái cây tươi và bánh ngọt. Ai nấy thắc mắc về lời nói của viên sĩ quan, ghe mới to hơn và tốt hơn cá lớn nhưng sao lại phải mặc áo phao cứu sinh.

Ngày kế, lính gác lệnh đám nam giới chia từng toán nhỏ đi quét dọn các nơi cùng hai nhà lều, lấp hố rác và vào rừng khuân các thân cây khô về chất thành đống lớn để đốt lửa trại. Chốc lát xong việc, lính gác cho phép chúng tôi tự do đi tắm suối lần cuối, ai ai cũng một cảm giác nôn nao về chuyến sẽ đi vào sáng sớm ngày mai. Ngày qua đi thật nhanh rồi khi trời sẩm tối, thêm ba gã lính khác đi xe Jeep đến nhập bọn chung. Lửa trại bùng lên, chúng tôi ngồi xen kẽ với lính gác thành một vòng tròn khá rộng chung quanh. Gã lính Daniel chơi guitar một điệu tango vui mở màn, có người thổi sáo miệng phụ họa theo. Một thanh niên trong chúng tôi dùng hai chiếc muỗng làm đôi chập chõa hòa âm với gã lính đang gõ lên cái mũ sắt nhà binh thay cho trống. Cây guitar được chuyền tay lần lượt cho các người khác biểu diễn. Hát nhạc ngoại quốc chán thì đổi qua nhạc sến rồi ca cải lương. Và không ai ngờ, bằng cây guitar mà ông Phát lại gẩy được nhiều điệu cải lương réo rắt chung với người ca. Cải lương có nhiều bài bản bài lý cùng các loại hơi xuân hơi oán rất khó ca ngay cả với người miền Nam. Đám lính thì cũng hát hò nhạc Malaysia góp vui. Lửa trại sẽ còn tiếp tục nhưng đám lính chấm dứt sớm, lệnh cho chúng tôi đi ngủ ngay để giữ sức cho chuyến đi vào ngày mai. Gã lính Daniel lộ vẻ buồn ra mặt vì y biết sẽ không gặp những cô gái trẻ trong đoàn ghe nữa, còn chúng tôi thì hầu như ai cũng cảm thấy khó ngủ vì lo lắng. Khung cảnh trơ lại cái tĩnh mịch trong ánh sáng bập bùng của lửa trại sắp tàn.

Tiếng kèn và ánh đèn từ hai chiếc xe bus đến thật sớm khi trời còn chưa sáng rõ đã đánh thức cả trại dậy. Vì chuẩn bị sẵn nên mọi người ùa ra làm vệ sinh cá nhân rồi điểm tâm qua loa nhanh chóng, sau đó lên ngồi kín trên hai chiếc xe. Khi kiểm danh đã đủ 135 người thì hai chiếc xe bus bắt đầu từ từ lăn bánh ra khỏi trại, Daniel cùng các gã lính khác đứng cạnh gần cổng ra vào vẫy tay từ giã chúng tôi.

Mỗi chiếc xe bus đều có hai gã lính thủ súng trường M 16 đứng trấn sát ngay cạnh cửa lên xuống ở bên trong. Xe chạy chầm chậm, lắc lư trên con đường gập ghềnh hoặc tránh các vũng nước nằm ngay giữa lộ đất đỏ. Trời sáng dần, tôi thấy rõ cây rừng đan chặt chỉ cách vệ đường vài bước chân và rừng trải dài bạt ngàn khi xe bus qua những chỗ thấp như thung lũng hoặc đồi cao. Văng vẳng tiếng chim hót râm ran hòa với tiếng hộc tiếng hú của muông thú chào đón đầu ngày mới. Ra khỏi khu rừng thì hai chiếc xe bus nhập vào một xa lộ rộng rãi, đầy xe để chạy về hướng Nam. Có lúc xe bus chạy ngang qua những đoạn đường trồng toàn cọ dầu tương tự cây dừa với chùm trái chín đỏ bên thân sau kẽ bẹ lá. Hàng cọ dầu thẳng tắp trồng thành rừng như cao su bên quê nhà, trái dùng để ép lấy dầu thực phẩm. Chúng tôi vượt qua các khu đô thị sầm uất với những công trình xây dựng rất đẹp, những thánh đường Hồi giáo với tháp cao riêng biệt hoặc nhiều khu dân cư vùng ngoại ô. Trông thấy phố xá đông người với các tòa nhà cửa kiếng bóng lộn bên dòng xe cộ mới thấy bên quê nhà đã bị đứng khựng lại từ nhiều năm. Chỉ mới đến các thành phố miền Nam Malaysia thôi đã như vậy thì ở thủ đô Kuala Lumpur chắc chắn còn đẹp và phồn thịnh hơn nữa. Đến một thành phố, hai chiếc xe bus ngừng sát cạnh bên vệ đường, gần những tiệm ăn và các cửa hàng thương mãi. Lệnh buộc chúng tôi phải ngồi yên trên ghế, đám lính gác rời xe đi lo công việc. Xe bus ngưng máy nằm yên bên đường, vài người mở hết cửa kiếng ra cho mát. Khách bộ hành địa phương đi qua đi lại, tò mò nhìn vào xe bus rồi một người trong số họ xì xồ tiếng Tàu. Có tiếng phụ nữ trong dẫy ghế phía trước xe trả lời và rồi hai bên trò chuyện qua lại với nhau. Người khách đó bỏ đi để rồi chỉ chốc lát sau kéo thêm các người khác đến bên hai chiếc xe bus với các thùng nước giải khát và bánh ngọt để cho chúng tôi. Họ là người Malaysia gốc Tàu Triều Châu. Người phụ nữ trên xe cho biết người khách bộ hành đó đã đi báo tin về nhóm 135 người Việt tị nạn CS chúng tôi và họ mang quà đến cho. Chúng tôi chuyển cho nhau bánh ngọt, nước giải khát từ tay những Hoa kiều xa lạ nhưng thật tốt bụng. Đi từ lúc sáng sớm, ai cũng khát khô họng nên vội mở nắp uống ngon lành. Uống chưa cạn lon nước thì đã nghe tiếng người la hét vọng tới làm những Hoa kiều hoảng hốt nhìn chúng tôi, xì xào. Đám lính gác từ đâu quay trở lại và chúng thẳng tay xua đuổi các Hoa kiều đang vây quanh hai xe bus. Những lon nước giải khát, hộp bánh ngọt còn sót trong thùng chứa đã bị đám lính lôi ra, vất bỏ tung toé trên vỉa hè đường rồi họ còn đuổi đánh các người dân địa phương hiếu kỳ đứng gần xem. " Mấy cha lính nầy dữ quá! Người ta cho bánh cho nước uống chứ có làm quái gì đâu mà cấm ", một người trong xe than. Lính gác cũng mang về hai chiếc xe bus các thùng carton cùng những lon nước lã khác của họ. Cửa xe bus được đóng lại nhanh chóng và sau đó xe chạy tiếp ra xa lộ rồi băng qua các khu dân cư thưa thớt vùng quê hoặc đi qua các thành phố sầm uất. Khi chạy dọc theo một cánh rừng cao su tương tự vùng Long Thành-Đồng Nai được một đoạn đường, hai chiếc xe bus quẹo vào lối nhỏ cạnh rừng rồi ngừng lại. Lính gác lệnh chúng tôi xuống xe nghỉ ngơi rồi họ phát cho mỗi người một gói thức ăn và một lon nước lã.

Rừng cao su ở đây, cây nào cũng có các rãnh cắt xiên bên thân và một chén nhỏ hứng mủ gài ngay dưới cùng của đường rãnh. Không biết thời xưa khi còn là thuộc địa của nước Anh thì đời sống người phu cạo mủ ở đây có giống như bên Việt Nam mình không? Có được những cánh rừng cao su như bây giờ, chắc chắn phải mất nhiều công sức và cả sinh mạng người phu cạo mủ trong những buổi đầu. Ăn uống và nghỉ ngơi được khoảng nửa tiếng đồng hồ, lính gác lệnh cho cả bọn chúng tôi trở về xe. Đêm hôm qua hầu như không ai ngủ được lại phải đi suốt từ lúc sáng sớm nên giờ đây nhiều người trong chúng tôi đã ngủ gà ngủ gật trên xe. Tôi muốn thức để nhìn cảnh vật hai bên đường cho biết nhưng không thể. Mắt đã nhíu lại và tôi đã ngủ cho đến khi tỉnh giấc vì những giọt mưa lạnh hắt vào mặt. Nhưng chỉ là cơn mưa bóng mây vài giọt rồi dứt hẳn. Tuy vậy cũng đã làm tôi tỉnh hẳn. Hai chiếc xe bus vẫn tiếp tục chạy chung với dòng xe cộ trên xa lộ dài hun hút, bên ngoài trời về chiều rồi tối dần dần. Cuối cùng, xe bus chạy vào một khu vực đèn đường sáng choang soi rõ từng dãy nhà thẳng tắp cùng những thân tàu lớn, đen đen đậu dọc theo bờ kè cạnh con đường. " Mình đang vào căn cứ hải quân Johore ", Đỉnh ngồi bên tôi thì thào. Những dãy nhà cạnh bên những con đường thẳng tắp, sạch sẽ mà rất ít người qua lại. Có lẽ hai chiếc xe bus chạy vào một khu vực kín đáo, giới hạn người và được canh phòng cẩn mật. Đến một bãi trống trải, hai chiếc xe bus giảm tốc độ và dừng hẳn. Lính gác lệnh chúng tôi xuống xe và xếp thành hai hàng trên cái sân bê tông gần ngay một bến tàu. Đèn trên các hàng cột cao chiếu sáng chói chang khiến tôi phải dùng tay che mắt khi muốn nhìn kỹ một nhóm người đang đi đến gần. Chúng tôi gặp lại ông Aleck và các sĩ quan hải quân khi trước, " Ông Thăng ông Phát đâu rồi! Mấy người Mã Lai nầy muốn nói cái gì nè ", tiếng một phụ nữ gọi lớn, thông báo.

Chúng tôi nối nhau thành một hàng dọc tiến về phía trước nơi đám lính gác chờ sẵn với một đống áo phao cứu sinh mới toanh bỏ nằm dưới đất. Mỗi người được phát một chiếc áo phao cứu sinh này. Các gã lính chỉ dẫn cách thức luồn sợi dây choàng qua hai đùi phía dưới háng từng người để cố định vị trí cái áo phao luôn luôn dính chặt vào thân mình. Ở túi ngực áo phao, có một còi hơi để thổi khi cần đến và một bóng đèn pin nhỏ sẽ cháy chớp tắt khi cái chốt nắm được giật tung ra. Lần lượt giúp từng người chúng tôi mặc áo phao cứu sinh xong, một sĩ quan hải quân nói:

- Ai cũng cần biết cách sử dụng còi và đèn để phòng khi nổi dưới biển, gặp tàu cấp cứu chạy đến gần sẽ dễ dàng biết vị trí của quý vị.

Buộc mọi người phải mặc áo phao rồi chỉ dẫn cách dùng còi và đèn báo khi thân người đang nổi dưới biển đã làm chúng tôi phải nghĩ ngợi pha chút lo lắng. Sẵn có còi hơi trong tay, vài trẻ nít cứ vô tư thổi toe toe và tắt mở bóng đèn pin để vui đùa với nhau. Đồng hồ trên tay tôi đã hơn 8 giờ tối và bầu trời thì tối đen không một ánh sao. Chúng tôi chỉ cho nhau thấy các thân ghe đậu lố nhố dưới chân cầu xa xa mà không biết chiếc nào sẽ thay cá lớn trong tối nay? Chợt ông Thăng lách đến gần chỗ tôi đang đứng, miệng nói gấp:

- Anh Tám và cậu Thuận đâu rồi? Đi ra với tôi ngay, mấy người hải quân họ muốn mình xuống xem ghe bây giờ nè. Tiếng một người khác nói với theo: " Ê mấy ông! Nhớ kiểm tra máy ghe, máy bơm nước xem coi nó có chạy ngon lành không nha ".

Tám Kiệt, Thuận cùng các ông Thăng ông Phát theo chân ông Aleck cùng các sĩ quan hải quân tiến về phía những chiếc ghe đậu ở phía dưới bờ cảng. Họ đi xuống chiếc nào trong số ghe lớn, nhỏ đang nằm im lìm đó? Trong cái áo phao cứu sinh đồng một màu cam đỏ, chúng tôi bây giờ trông ai cũng giống như ai nếu không nhìn thấy mặt của nhau. Người lớn trong áo phao lớn, trẻ nhỏ trong áo phao nhỏ. Một mùi tanh cá, mùi mằn mặn của nước biển theo cơn gió thổi hắt lên bờ về phía đám chúng tôi đang đứng chờ tin. Lát nữa đây, chúng tôi sẽ phải tiếp tục cuộc hải hành mới, một cuộc hải hành tuy không muốn mà phải đi trong lo sợ. Tôi chợt run người vì sợ, tay tôi nổi chút da gà. Bên tôi, vài người nhìn mặt thấy rõ vẻ lo âu trong yên lặng. Cầu mong chuyến đi sẽ được suôn sẻ.

Tám Kiệt cùng Thuận, ông Thăng, ông Phát quay trở lại chung với nhóm người của ông Aleck. Thuận đi đầu mỉm cười và giơ ngón tay cái hướng lên trời với chúng tôi. " Ghe, máy cùng bơm nước thì tụi tui kiểm tra thấy chạy rất tốt. Anh Tám và cậu Thuận đã xem đi xem lại thật kỹ rồi ", tiếng ông Phát nói lớn cho cả đám nghe. Tám Kiệt tiếp lời:

- Dầu chạy ghe đã được họ bơm đầy còn sơ cua thêm vài can nhựa 30 lít nữa. Ghe nầy rộng hơn chiếc cũ, máy mạnh hơn nhưng không có hải bàn vì tầu hải quân họ kéo đi theo và sẽ chỉ hướng để mình chạy tiếp. Thực phẩm và nước ngọt có đầy đủ dưới ghe, tụi tui đã xem xét kỹ lưỡng.

Ông Aleck tiến đến, đứng đối mặt với cả đám chúng tôi rồi khoa tay buộc mọi người chú ý và im lặng. Ông chậm rãi nhắc lại những cam kết của Malaysia với Cao Ủy Tị Nạn LHQ khi nhận cho chúng tôi vào tạm trú nhưng do những khó khăn nội bộ nên buộc lòng họ phải sắp xếp để làm một chuyến hải hành mới. Rồi thay mặt bộ Nội Vụ, ông mong chúng tôi thông cảm và quả quyết chuyến đi tối nay sẽ tốt đẹp. Một sĩ quan hải quân khác, thông báo:

- Lát nữa đây, tôi sẽ chỉ huy chiếc tàu kéo ghe quý vị đi ra tới biển lớn. Thuyền trưởng, tài công bên quí vị nhớ phải giữ khoảng cách an toàn ở phía sau tàu hải quân. Bây giờ, xin mời quý vị xuống ghe, di chuyển trong trật tự và im lặng.
                                           (còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét