“Lão già” gạt ngang :
“ Cái đó đâu
phải phát kiến của Đảng ta, cái đó là tinh thần bản tuyên ngôn độc lập của Mỹ
công bố mãi từ năm 1776 kìa. Lúc đó đảng ta còn chưa ra đời …”
Chị Kelly Thi
lại cười :
“ Nếu đảng ta
không phát minh ra cái đó thì phát minh ra cái gọi là “làm chủ tập thể”.
“ Lão già” cười
hô hố :
“ Đúng
…đúng…”làm chủ tập thể “ đúng là phát minh vĩ đại của cộng sản Việt Nam thật. Nó
chứng tỏ chỉ số IQ của Đảng ta rất cao nên mới phát sinh ra chủ thuyết vĩ đại ,
chưa từng có trong lịch sử đó. Chỉ có điều phát minh vĩ đại đó áp dụng vào thực
tế Việt Nam
khiến đất nước ta hoang, của cải xã hội thành một thứ cha chung không ai khóc,
rốt cuộc chui hết vào túi cá nhân. Chính cái thứ “làm chủ
tập thể” đó đã huỷ hoại tính công dân, tinh thần trách
nhiệm xã hội, ngày nay ngay cả giới quan chức cũng chỉ chăm chăm “sống chết mặc
bay, tiền thày bỏ túi” , có lo toan gì đến quyền lợi của người dân ?”
“Theo tôi “làm
chủ tập thể” cũng chưa phải là phát kiến vĩ đại nhất trong thời đại ngày nay
của cộng sản Việt Nam ,
phát minh thiên tài nhất phải là đường
lối “xây dựng nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa…”
Bác Ba Phi lên
tiếng :
“ Cái này tôi
thấy báo đài trong nước nói tới nhiều lắm, mà thiệt tình tôi chẳng hiểu nó là
cái con mẹ gì ?”
Chị Kelly Thi
cười rinh rích :
“ Bác yên tâm
đi, chẳng cứ gì bác, mà ngay tới ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nếu được hỏi
“ kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” là cái gì thì ông cũng cứng ,
chẳng hiểu nó là cái con mẹ gì …”
Bác Ba Phi tròn
xoe mắt :
“ Chị nói thiệt
không ? Sao báo đài nói cả ngày mà ông Tổng Bí thơ Nguyễn Phú Trọng cũng không
biết là cái con mẹ gì là sao ?’
“ Lão già “ cười
hô hố :
“ Thì cũng như
con ma do thày cúng bịa ra đó. Thày có thể nói nó thế này , nó thế kia nhưng
hình thù cụ thể nó ra sao thì thày cũng chịu. Cũng tương tự vậy Cộng sản Việt
Nam vẽ ra con ma “định hướng xã hội chủ nghĩa”, mấy anh thày cúng tức mấy anh
tuyên huấn tuyên giáo tranh nhau nói nó là thế này, nó là thế nọ, nhưng rút
cuộc chẳng anh nào nói được cụ thể nó là
cái gì, bởi vậy ngay đến Tổng Bi thơ cũng chịu chết không
biết nó là cái gì ?’
Chị Kelly Thi
ngắt lời :
“ Không biết nó
là cái con mẹ gì mà vẫn hô hào kêu gọi toàn dân đi theo con đường xây dựng chủ nghĩa xã hội mới chết chớ…”
Bác Ba Phi lắc
đầu :
“ Làm gì có
chuyện đó. Chẳng lẽ đảng lôi kéo toàn dân tộc đi theo cái
mà chẳng biết nó là cái con mẹ gì ư ? Vô lý…vậy khác gì
người đi theo ma hả ?”
Chị Kelly Thi vỗ
tay :
“ Bác Ba Phi nói
đúng đó. Chủ nghĩa xã hội chẳng khác gì một con ma . Đảng cứ khăng khăng bắt
toàn dân tộc đi theo con đường bác Hồ đã chọn tức là bắt cả
dân tộc đi theo con ma đó đó…”
Bác Ba Phi kêu
lên:
“ Í trời ơi…sao
lại nói vậy được. Tôi vẫn nghe đài báo nói đảng là trí tuệ của dân tộc, là đầu
não của toàn dân. Sao đảng lại đưa dân đi theo con ma là sao ?”
Chị Kelly Thi
cười rinh rích :
“ Vậy mới nói, đảng
tuy là trí tuệ, là đầu não của dân tộc thật nhưng chỉ số IQ của đảng quá thấp,
thấp dưới cả chỉ số IQ của một thằng đần độn bởi vậy đảng mới phát minh, sáng
tạo ra toàn những quái thai kiểu như ‘chủ nghĩa làm chủ tập thể”, “định hướng
xã hội chủ nghĩa”, “con đường bác Hồ chọn”…Hơn 70 năm cứ bắt dân đi theo những
quái thai đó nên ngày nay nước Việt Nam mới xếp bét về đủ thứ nào thu nhập đầu
người, nào chỉ số minh bạch không có tham nhũng, nào đàn áp người bất đồng, bóp
nghẹt tự do dân chủ…Đó, tất cả những thối tha đó đều bắt nguồn từ cái đầu óc bã
đâu, chỉ số IQ quá thấp của đảng mà ra…”
Bác Ba Phi cứ há
miệng, tròn cả mắt. Từ hôm sang đây bác chỉ nghe toàn chuyện đảng tham nhũng, đảng
đàn áp dân chủ, đảng ngồi lên pháp luật…Mãi tới hôm nay mới nghe chuyện đảng óc
bã đâu, đần độn, toàn phát minh ra những quái thai. Đs là
những hiểu biết hoàn toàn mới đối với bác Ba Phi. Bởi vậy
bác cứ ngẩn ngơ cả người, ngồi nín lặng không biết nói sao
?
“ Con phải dặn
tía, những điều tía sang bên này nghe bà con nói về đảng, về bác Hồ, về Nhà
nước thì tía cứ nghe tai này rồi cho nó thoát sang tai kia. Tóm lại là tía nên
quên nó đi, coi như sang đây không nghe thấy những chuyện vậy. Tía không nghe
lời con dặn cứ để những thứ đó ở trong đầu rồi bất chợt lúc say xỉn, rượu vào
lời ra, tía lại cứ thao thao tuôn hết ra đằng miệng thì nguy hiểm cho tía lắm.
Công an nó bắt là cái chắc….”
Chị Kelly Thi
hùa theo :
“ Phải đấy, bà
con bên này đa số là căm ghét cộng sản vì sau 1975 bị nó đàn áp, đầy đoạ, bắt
bỏ tù chồng con, tịch thu gia sản, đuổi đi kinh tế mới làm gia đình tan nát. Đa
số đồng bào một khi đã bỏ xứ vượt biên sang đây định cư thì
đều căm ghét cộng sản hết. Bởi vậy họ mới nhìn rõ chân
tướng của đảng và Nhà nươc đến vậy. Còn bác Ba Phi đang sống trong chế độ của
nó, khác gì cá chậu chim lồng, nó muốn bắt lúc nào thì bắt,, bởi vậy những
chuyện bọn tôi nói , bác nghe thì cứ nghe, nhưng tôi đề nghị bác nghe xong thì
quên ngay, đừng để nó lưu lại trong đầu, chẳng may có lúc nào
đó mình lỡ miệng, tuôn ra những chuyện đó thì phiền cho bác lắm. Nhất định công
an nó không để yên đâu. Nó sẽ bắt bác khai bằng hết, sang
Mỹ thăm con cháu thì gặp nhưng ai, họ nói những gì . Có chống đảng và Nhà nước
không ? Tôi tin chắc một khi bị công an nó tra hỏi thì bác
chẳng dấu được đâu. Nhất định nó sẽ bắt bác khai ra bằng
hết. Nào bác gặp ai, làm việc ở đâu, quan hệ ra sao, đã phát biểu chống đảng ,
chống nhà nước thế nào. Tới lúc đó bác chẳng giữ mãi trong đầu được đâu, thế
nào cũng phải phun ra bằng hết…”
Bác Ba Phi tự
ái, nổi cáu :
“ Tôi cám ơn chị
đã lo cho tôi. Nhưng tôi có phải con nít đâu. Tôi già rồi, đầu óc tuy không
được học hành nhiều nhưng sang đây cũng đủ để nghe các bác nói chuyện. Tất
nhiên những điều bên này các bác nói là động trời rồi. Hồi
còn trong nước có mà nằm mơ cũng chẳng được nghe ai chửi đảng, chửi Nhà nước ghê gớm như vậy. Tuy nhiên tôi cũng có đầu óc của tôi biết
phân biệt phải trái, trắng đen.Những điều các anh các chị bên này nói, tôi nghe
hết, nghe hết nhưng không phải điều gì tôi cũng đồng tình. Những chuyện các bác
nói về đảng tham nhũng, đàn áp dân oan, dân khiếu kiện, bắt bớ những người hoạt
động dân chủ, những chuyện đó tôi tin chắc là có thật, ngay
cả báo trong nước cũng nói tới. Duy cái chuyện các bác bảo cộng sản Việt Nam óc bã đậu,
ngu đần, ngốc nghếch thì tôi chưa chịu. Phải nói trong hàng
ngũ cộng sản Việt Nam
cũng có nhiều người tài giỏi đấy chứ. Những người này chắc chắn sẽ làm bộ não ,
làm trí óc cho Đảng. Bởi vậy bộ não của Đảng chắc chắn sẽ không trì trệ , đần
độn. Nếu không làm sao đánh được hai đế quốc to là Pháp và Mỹ ?”
“Lão già” nghe bác Ba Phi nói xong, phá ra
cười :
“ Oi thôi
thôi…sao bác u mê quá vậy ? Việt Nam đánh thắng hai đế quốc to hồi
nào ?”
Bác Ba Phi nóng
mắt :
“ Tôi u mê hay
chính ông. Rõ rành rành là Việt Nam
ta đánh thắng hai đế quốc to là Pháp và Mỹ là gì ? Tôi đồng ý với ông la cộng
sản có nhiều cái độc ác, thối nát, nhưng mình cũng phải công nhận công lao của
họ là lãnh đạo đánh thắng Phá và Mỹ là gì ?”
Chhị Kelly Thi
xua xua tay :
“ Thôi
thôi…không gỉai hích cho bác Ba Phi hiểu được đâu. Chuyện này nó phức tạp lắm.
Đến các đại trí thúc trong nước cũng còn mơ hồ trong chuyện này, nói gì đến bác
Ba Phi. Bác thấy như Hàn Quốc kìa, rõ ràng cả vạn lính Mỹ đóng trên đất họ mà
Hàn Quốc đâu có bị Mỹ xâm lược, đâu có cần đánh thắng dế quốc Mỹ ? Mà nói thật
với bác , đảng ta cứ lu loa đánh tháng giặc Mỹ xâm lược , rồi đánh cho Mỹ cút,
vậy mà bây giờ có lậy nó nó cũng không thèm vào cho, đành phải bám đít thàng
Tàu…hi hì…”
Chị Kelly Thi
tự thưởng cho mình một tràng cười dài. Cô
Ut giục :
“ Thôi tía có
đi chợ Việt chợ Mễ, chợ Mỹ gì con chở
đi. Chiều nay tía còn phải trổ tài nấu món thịt kho hột vịt nước dừa cho hai vị
đây ăn nữa kìa…”
Bác Ba Phi cũng
muốn thoát khỏi những câu chuyện xoay quanh đề tài chính trị nên vội vàng :
“ Được được…để
tía đi ngay…hai vị ngồi chơi…tôi đi mua về liền…”
Xe chạy gần tới
khu thương mại, bác Ba Phi kêu cô Ut dừng xe để bác thả bộ vào siêu thị. Cô Út ngần ngại sợ cha cô đi lạc
nhưng sau cũng gật gạt :
“ Vậy còn chạy
vòng vòng rồi quay lại đón tía. Mà tía phải mua lẹ lẹ lên…”
“ Được …được…”
Bác Ba Phi
xuống xe rồi đi lẫn vào dòng người sang trọng đang đổ vào siêu thị. Bác đứng
ngây người ngắm nhìn những gian hàng
sáng đèn và lộng lẫy. Người ra người vào tấp nập, hàng hoá bày hoa cả mắt vậy
mà vẫn im lặng, không môtị tiếng động, thật chẳng bù cho chợ ở quê bác, tiếng
vịt quạc, quạc, tiếng xe máy nổ ình ình, tiéng cười nói quát tháo, chửi
bới…Thật đúng như các cụ ta vẫn nói “ ồn
ào như cái chợ”. Nhưng có lẽ vậy mà lại vui. Bước vào chợ quê ta, người này dòm người kia, chen lấn, giành giật, mời
chào, chèo kéo, cãi cọ…ấy thế có khi lại vui. Còn chợ bên Mỹ này cứ lặng như
tờ, người nào người nấy cứ chăm chăm lo vào việc mua bán của mình, chẳng thấy
ai co kéo, cãi cọ với ai, mọi việc từ chọn hàng
trên quầy, đưa xuống xe đẩy, ra chỗ tính tiền rồi lại đẩy xe tới chỗ đậu
ô tô, cứ răm răp, răm rắp như là cái dây
chuyền máy vậy. Lại nữa chợ ở quê, mùi mắm ruốc, mùi phân lợn phân gà, mùi từ
các đống rác, mùi thịt lợn ươn, nùi trái cây thối…tất cả cứ xộc vào mũi con người
ta thành một cái “mùi chợ” rất đặc trưng. Còn ở đây, chẳng ngửi thấy mùi gì, cứ
trống luễnh trống loãng như mùi…không khí vậy. Chẳng có chút nào gọi là ‘ mùi
chợ” như ở Việt Nam .
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét