(tiếp theo)
Được nhân viên hội Hồng Nguyệt chích ngừa sốt rét rồi khám bệnh cho thuốc nên người nào cũng thủ được ít thuốc cảm, thuốc ho trong túi xách. Thức ăn đổi sang món khác khiến ai cũng phấn khởi, nghĩ cả đoàn ghe đã được chính quyền
Trưa hôm nay trời đứng gió, không khí hầm hập nóng bức khiến không ai có thể ngủ trưa được nên kéo nhau ra ngồi ở lều tranh hoặc các chỗ mát trò chuyện. Như mọi ngày, một nhóm nam nữ ngồi túm tụm đàn hát với hai gã lính dưới một bóng cây gần cổng trại, gã lính còn lại thì nằm ngủ trong cái võng căng dưới một chỗ mát. Đây đó, những đứa trẻ la hét ầm ĩ đùa giỡn cút bắt với nhau. Trời quá nóng, Đỉnh và tôi lòng vòng trong sân rồi lách qua hàng rào trại để đi vào rừng. Cây to đan kín nhau che mất mặt trời làm không khí trong rừng thật mát khác hẳn khi ở sân trại. Vài con sóc chạy vội trên các cành cây tạo các tiếng động nhẹ. Chim chóc đảo cánh qua lại, kêu rả rích. Rừng ở đây có nhiều loại lan mọc tầm gửi trên các tầng cao. Có loại lan hoa màu cam hoặc mầu trắng nhỏ như hạt gạo nhưng nổi bật vẫn là các chùm lan Ngọc Điểm tím nhạt e ấp trong các tàu lá xanh. Lan rừng sẵn và dễ lấy sao không gã lính nào hái mang về trang trí hay là họ cũng vừa đến sống trong căn trại này? Hình như chỉ dân châu Á da vàng như người Việt, Tàu và Nhật Bản mới có cái thú chơi lan rừng thôi. Những lùm dứa dại có lá mầu tím mầu xanh thẫm nhô ra từ những cụm đá trắng trong ánh nắng trông thật đẹp. Nhiều đoạn dây leo mầu xám mốc trắng lốm đốm to bằng cổ tay bò quấn sát vào các thân cây trông thật giống một con rắn lớn. Lá vàng nằm rải rác trên mặt đất mềm còn in dấu chân thú, khúc rừng này khác với chỗ tôi vào chặt cây và đốn tranh trong hai lần trước. Bước trên cỏ xanh mịn như nhung, rừng trưa thật tĩnh mịch và vắng lặng. Thấy đi đã khá xa trại, tôi kéo tay Đỉnh định quay về thì tai nghe một tiếng động nhỏ rồi im bặt. Không nghe thêm gì nữa, cả hai vừa mới dợm bước lại có tiếng như người rên nhẹ. Tôi và Đỉnh nhìn nhau, nghe rõ tiếng rên nhưng chưa biết là cái gì? Hai chúng tôi bước thêm vài bước, lắng nghe. Hình như tiếng rên đó phát ra trong một bụi rậm dưới bóng những thân cây lớn, nằm xê xế phía bên phải ở một quãng không xa.
- Chết... trời ơi... Âm thanh chầm chập trong trẻo của phụ nữ. Tôi và Đỉnh nhìn nhau thì tiếng thở phì phò liền sau đó chung với tiếng rên: " Trời ơi! Chết… Chết thôi ".
Không gian tĩnh mịch chỉ có vài tiếng chim hót đây đó.
Tiếng phì phò lại nổi lên nhè nhẹ, tôi và Đỉnh nhìn nhau thất sắc. Chuyện về loài trăn gió khổng lồ trở về trong tâm trí vì mấy ngày trước theo toán người vào rừng cắt tranh, chặt trúc về lợp mái tròn chỗ nghỉ. Gã lính ôm súng đi cùng đã kể về chuyện trăn quấn người rồi nuốt trộng. Xứ này vì không ăn thịt loài bò sát nên ở ngoài thiên nhiên, trăn thường rất lớn con. Tiếng phì phò vừa nổi lên lại tắt nghẽn làm như bị vướng một cái gì đó hòa với giọng nữ: " Chết... Chết... Trời ơi! " rên xiết như đang chịu cơn đau đớn. " Trăn cuốn người ", Đỉnh thất sắc nhìn tôi, thì thào.
Tôi im lặng gật đầu nhưng biết làm gì bây giờ đây? Hai đứa tôi chạy ngay về trại gọi lính gác nhưng khoảng cách trại khá xa, phải quyết định ngay kẻo không kịp. Đỉnh chộp lấy một khúc cây khô dưới đất còn tôi thì nhặt ngay cục đá lớn rồi nhè nhẹ từng bước từng bước... đến lùm cây phát ra các tiếng động. Lách mình vào đến nơi, hai đứa đứng yên sững người trước cảnh đang xẩy ra trước mắt khiến tôi vội kéo tay Đỉnh thối lui ngay lập tức.
Sững
người và nhón gót rút lui thật nhanh nhưng hình ảnh vừa thấy vẫn như hiển hiện
trước mắt. Hai thân người bắt cặp nhau trên đống quần áo trải trên mặt cỏ, nội
y vất nằm từng cái ở gần bên. Cặp giò trường túc trắng hồng của người nằm bên
dưới choàng lên ôm sát bờ lưng ngay phần eo người trên đang trong tư thế nửa ngồi
xổm, nửa úp thìa không cho thoát. Tiếng rên và tiếng thở phì phò kêu nhè nhẹ
theo nhịp lên xuống. Mái tóc dài đen nhánh lòa xòa che mất khuôn mặt người rên
rỉ nằm dưới cùng đôi gò bồng đảo trắng hồng với núm đỏ lấp ló sau cánh tay và bờ
lưng đen của người thở phì phò phía trên mà tôi thấy quen quen khi đi tắm suối
chung trong các buổi sáng.
Nhón chân rút thật lẹ ra xa rồi, chợt Đỉnh nắm tay tôi kéo đứng khựng lại và khẩn khoản:
- Mình quay lại xem anh Vũ, mấy khi mà gặp dịp như vậy. Bỏ rất uổng anh.
Tôi nhìn Đỉnh rồi khẽ lắc đầu, trả lời:
- Đừng! Đừng! Mầy biết ai đó không?
Đỉnh im lặng nhìn tôi rồi gật đầu. Cái lưng trần da ngâm đen, vóc người thon nhỏ lên xuống nhịp nhàng cùng tiếng thở phì phò đó làm sao chúng tôi lẫn được nhưng Đỉnh còn trù trừ, vẫn đứng yên tại chỗ. Tôi biết nó muốn quay trở lại để xem cho đã mắt nên bồi thêm:
- Quay lại xem rủi họ biết thì sao hả mậy? Giả đối với tụi mình tốt quá mà. Cà phê, mì gói... mua cho tụi mình ăn, thêm thuốc lá mầy hút. Phải không? Thôi đi về, dứt khoát mình đi về. Chuyện này tao biết đối với mầy đâu có lạ gì. Về Đỉnh ơi, bộ mầy tưởng tao không muốn xem à... Nhưng không được
- Xem thấy cái vụ nầy khó chịu trong người quá anh Vũ, em đang tức... cái chỗ đó đây nè. Đỉnh cười cười rồi mặt nhăn nhó, tiếp: " Anh biết nếu còn bên quê nhà như hôm nay, em phải đi kiếm ngay cho bằng được. Anh ngại cái gì không biết ".
- Trời! Mầy tưởng tao gỗ đá chắc nhưng không được. Cha nội tốt với tụi mình quá mà. Kỳ lắm! Không được.
Trước đó, Đỉnh đã kể tôi nghe chuyện trai gái nó đã từng khi còn bán hàng ở chợ trời. Đỉnh chưa có bạn gái, nó kết thân với những tay bán hàng khác. Thỉnh thoảng cả đám vô mánh, kéo nhau đến nhà một người trong nhóm ăn nhậu và xem phim con nhà nghèo rồi hứng lên thì đi bắt một hai bò lạc về. Bò lạc là gái làm tiền. Cả bọn ép các cô nầy nhậu chung rồi cùng hành lạc tập thể với nhau. Chợt Đỉnh nói:
- Ông bà này bạo quá dám đưa nhau ra đây quằm, bọn lính mà biết thì chết với chúng. Có hai đứa con rồi mà cặp ngực bả còn ác liệt quá hả anh Vũ.
- Ừ! Mà sao bà la dữ mậy... Nếu cứ im re thì sao tao với mầy biết. Bộ bà không sợ có người biết hay sao. Tôi nói với Đỉnh.
- Sao mà nín được anh, sướng quá mà. Trời có sắp sập họ cũng chẳng biết. Đỉnh trả lời.
Nội quy trại đã cấm nhưng hai người họ vẫn cố tình vi phạm. Không biết vợ chồng Tám Kiệt sẽ ra sao nếu hôm nay bị đám línhMalaysia
bắt được? Khi nghe đọc nội quy hôm mới vào trại, ông Thăng ông Phát cho biết ở
mấy quốc gia Hồi giáo, chuyện tình dục nam nữ rất khe khắt. Người nào mà quan hệ
giới tính lén lút hoặc ngoại tình nếu bị phát giác thì sẽ bị trừng phạt rất nặng
và có khi, kẻ vi phạm phải nhận một cái chết thê thảm.
Về lại sân trại, tôi và Đỉnh nhập vào đám đàn ông con trai ở mái lều tròn nghỉ trưa. Các ông Thăng, Hưng, Phát, Thuận và vài tay thanh niên trong nhóm của Tám Kiệt đang kể chuyện tiếu lâm. Đám phụ nữ ngồi tản mát dưới những bóng cây xa xa. Đỉnh cúi đầu sát bên tôi nói nhỏ:
- Anh coi, lính thằng thì mải ngủ, thằng thì đàn đúm hát hò với đám con gái còn phe mình lo tụ họp nói chuyện... Nào ai biết hai ông bà đang cụp lạc trong rừng.
Vừa lúc, một người bước vào ngồi không xa chỗ chúng tôi, Đỉnh khẽ lấy đùi huých nhẹ vào chân tôi báo hiệu. Tám Kiệt, quần áo chỉnh tề, cười cười khi nhìn mọi người đang có mặt trong mái nhà lều. Thấy y, ông Thăng liền lên tiếng:
- Khoẻ anh Tám! Hôm nay trời nóng quá ha, chắc tối mưa chứ anh?
Tám Kiệt không trả lời, gật đầu nhè nhẹ với ông Thăng và y ngẩng mặt nhìn ngước ra phía bên ngoài mái nhà lều.
- Ban nãy, chị và sắp nhỏ đi kiếm anh đó, anh Tám. Thuận xen vô.
- Bả kiếm tao hả, lâu mau rồi mầy? Tám Kiệt giọng khào khào hỏi lại, hơi thở y phì phò mệt nhọc.
Tôi và Đỉnh nhìn nhau, khẽ mỉm cười hiểu ý. Đúng cái hơi khè phì phò của con trăn gió ban nãy đây. Bây giờ thì trăn gió mệt rồi, chiến đấu ác liệt quá mà. Tám Kiệt lấy thuốc lá ra hít, nhả khói rồi vẫn ngồi im lặng và có lúc nhắm khẽ mắt dường như mơ màng, đang suy nghĩ về một chuyện gì. Vừa lúc, có bóng người từ bên ngoài lách vào kèm theo giọng nói phụ nữ:
- Anh đi đâu, em cùng sắp nhỏ kiếm nãy giờ mà không thấy?
- Đi lòng vòng gần đây chứ đâu, trời nóng quá... mà em kiếm anh có chuyện gì? Tám Kiệt mở mắt thật lẹ, miệng lắp bắp.
- Ra đây em nói cái này hay lắm. Người phụ nữ mới đến mặc áo mầu nâu nhạt để tóc ngắn, kéo tay Tám Kiệt đi ra và cả hai khuất sau căn nhà lều của nam giới.
Nhìn theo bóng hai người họ vừa khuất sau căn nhà lều, tôi hỏi Thuận:
- Ai vậy hả Thuận? Phải vợ anh Tám không?
- Chị Tám đó anh. Thuận gật đầu, nhìn tôi.
Chị Tám! Vậy người vừa bị... trăn gió quấn trong rừng là ai? Mái tóc dài, đồ bộ lụa mầu xanh lá mà vạt áo được kéo dồn tới tận cổ. Đỉnh nhìn tôi, nói nhỏ:
- Lúc đó em đã nghi họ không phải là vợ chồng của nhau.
Tôi im lặng chờ nghe Đỉnh nói tiếp nhưng nó lại giữ im lặng. Chỗ đang có đông người ngồi chung quanh, nói ra không tiện.
Bữa cơm chiều đến đúng 5 giờ vẫn món thịt trừu kho và đậu ve luộc. Tôi cố ý nhìn người phe Tám Kiệt ngồi ăn chung với nhau thành một nhóm như mỗi bữa. Xế trưa nay, tôi đã biết mặt vợ Tám Kiệt và bây giờ cũng biết người nằm bên dưới y qua mầu áo đang mặc. Đây là một phụ nữ trẻ đẹp nhưng quan hệ ra sao với người trong nhóm Tám Kiệt thì tôi và Đỉnh không biết.
Vừa xong bữa cơm chiều, trời đột ngột đen kịt vì những đám mây kéo đến báo hiệu cơn mưa sắp gần. Cùng tiếng sấm xa xa, gió ào ào mang hơi lạnh vào trại, chúng tôi vội kéo nhau vào hết trong hai căn nhà lều để tránh cơn mưa sắp đến. Người lớn thì im lặng còn đám con nít lại hò hét, lấy tay chỉ trỏ cột bụi của cơn lốc nhỏ đang di chuyển chầm chậm trên sân trại và sau đó bị tan biến khi vừa chạm vào cái hàng rào gỗ. Mây đen chuyển dữ cùng sấm ì ì nghe thật ghê vậy nhưng chỉ lát sau, cơn mưa đã đổi sang hướng khác. Trời quang đãng trở lại, tôi và Đỉnh cùng một số người khác lại tụ họp nhau nơi mái tranh uống trà đường nóng cùng tán chuyện. Thắc mắc còn lởn vởn trong đầu, tôi hỏi nho nhỏ:
- Sao mầy biết họ không phải vợ chồng của nhau? Hay thiệt đó, nói tao nghe coi.
Đỉnh nhìn chung quanh, cười cười và thì thào bên tai:
- Vợ chồng khi vào chuyện đó, phụ nữ không có rên đâu... chỉ có tình nhân thôi.
Một khám phá mới, tôi hỏi tiếp: " Nói tao chưa hiểu. Sao tình nhân mới rên còn vợ chồng lại không mậy? ".
- Em cũng chẳng biết, mấy cha lớn tuổi bán hàng gần chỗ em kể vậy. Khi đó cũng có người hỏi như anh bây giờ. Để em nghĩ lại coi. À! Nhớ rồi, mấy chả nói vợ chồng vì quen mặt nhau nên đâu còn hứng thú như những ngày đầu, nếu có cũng in ít... Còn bồ bịch, tình nhân... thì lâu lâu lén lút gặp nhau nên hấp dẫn lắm, nhất là khi xáp trận làm một phát. Ngừng một chút rồi Đỉnh tiếp: " Ư, ứ, ử... như bị đánh bị tra tấn cũng vì kích thích cao độ ".
- Chẳng tin! Mầy và tao còn độc thân nên chưa biết chuyện vừa nói đúng hay không? Mày bảo lén lút mới rên, vậy tao hỏi ở trong phòng với nhau mà... ối giời ơi... thì người ta biết hết. Lạy ông con ở bụi này.
- Đấy, đấy... Người ta hỏi giống y chang anh. Họ chỉ rên rỉ khi nào ở chỗ an toàn vắng vẻ với nhau, lén lút ở trong nhà có thân nhân gần bên thì lại nín khe. Rên cho chết à, khùng chắc. Có khi còn cắn cả vào người nhau nữa. Đỉnh nói đến đây thì bật cười.
- Tao đâu ngờ mày rành dữ vậy. Tôi nhìn Đỉnh, lắc đầu.
- Tại anh hỏi. Nhưng anh biết lén lút được với ai mới ngon nhứt không? Tôi lắc đầu lần nữa thì Đỉnh tiếp: " Mấy chả nói xáp được với bà con bên vợ như em hay chị gái ruột, người nào khác cũng không bằng. Kỳ vậy đó! Em biết bà hồi trưa thế nào cũng có dây mơ rễ má gì với vợ của Tám Kiệt cho anh xem ".
Lời Đỉnh nói dám có lắm, tôi sẽ thử hỏi dò Thuận xem khi gặp dịp.
Gió đã làm loãng đi các cơn nóng sót lại từ lúc trưa, không khí trong trại bây giờ thật thoáng mát dễ chịu. Chúng tôi ngồi kín ở mái tranh trò chuyện rôm rả, vài người tản bộ tới lui trong sân, con nít chạy đùa í ới với nhau. Ông Thăng buột miệng: " Mấy đời sấm trước có mưa bao giờ, kể đúng thật mấy ông ".
Tính đến hôm nay, đã ngày thứ mười bẩy chúng tôi tạm trú ở đây. Khi ăn mãi cá chiên đến ngán, giờ ăn khỉa liên tiếp bốn ngày món thịt trừu kho cùng đậu ve luộc, ai nấy đều muốn có cá chiên dòn và canh rau muống trở lại.
Ngoài vụ bắt gặp tại trận hôm đó trong rừng, không biết còn cặp nào trong đoàn ghe dám xé rào nội quy trại không nữa? Đỉnh bảo: " Cứ chịu khó đi rảo thật êm trong rừng, thể nào cũng có lúc anh em mình sẽ gặp. Sống đây lâu, phải có những cặp khác đóng phim chứ anh. Cái chuyện kéo nhau vô lùm bụi đâu cần phải có người chỉ thì mới biết. Họ phải giải tỏa, để tồn ở não sinh ngu sao! Lần này, phải xem cho đã nha, không có vụ thôi mầy ơi mày hỡi, kỳ lắm... gì gì hết nghe cha ". Hai đứa tôi cười vui với nhau. Thật vậy, rừng ở đây rất rậm, lủi vào đâu cũng gặp được những chỗ kín đáo khuất trong các lùm bụi. Chẳng cần đến chiếu hay y phục hoặc khăn lót trải xuống cho sạch vì mặt đất ở nhiều chỗ phủ đầy cỏ rêu mọc đều và mịn như tấm thảm nhung. Đỉnh thử lăn lộn trên mặt cỏ êm và sạch rồi cười hí hí, kêu: " Có chỗ nằm ngon lành như vầy thì tha hồ làm cá làm thịt nhau, bẻ khóa động đào bố ai mà biết ".
Nhón chân rút thật lẹ ra xa rồi, chợt Đỉnh nắm tay tôi kéo đứng khựng lại và khẩn khoản:
- Mình quay lại xem anh Vũ, mấy khi mà gặp dịp như vậy. Bỏ rất uổng anh.
Tôi nhìn Đỉnh rồi khẽ lắc đầu, trả lời:
- Đừng! Đừng! Mầy biết ai đó không?
Đỉnh im lặng nhìn tôi rồi gật đầu. Cái lưng trần da ngâm đen, vóc người thon nhỏ lên xuống nhịp nhàng cùng tiếng thở phì phò đó làm sao chúng tôi lẫn được nhưng Đỉnh còn trù trừ, vẫn đứng yên tại chỗ. Tôi biết nó muốn quay trở lại để xem cho đã mắt nên bồi thêm:
- Quay lại xem rủi họ biết thì sao hả mậy? Giả đối với tụi mình tốt quá mà. Cà phê, mì gói... mua cho tụi mình ăn, thêm thuốc lá mầy hút. Phải không? Thôi đi về, dứt khoát mình đi về. Chuyện này tao biết đối với mầy đâu có lạ gì. Về Đỉnh ơi, bộ mầy tưởng tao không muốn xem à... Nhưng không được
- Xem thấy cái vụ nầy khó chịu trong người quá anh Vũ, em đang tức... cái chỗ đó đây nè. Đỉnh cười cười rồi mặt nhăn nhó, tiếp: " Anh biết nếu còn bên quê nhà như hôm nay, em phải đi kiếm ngay cho bằng được. Anh ngại cái gì không biết ".
- Trời! Mầy tưởng tao gỗ đá chắc nhưng không được. Cha nội tốt với tụi mình quá mà. Kỳ lắm! Không được.
Trước đó, Đỉnh đã kể tôi nghe chuyện trai gái nó đã từng khi còn bán hàng ở chợ trời. Đỉnh chưa có bạn gái, nó kết thân với những tay bán hàng khác. Thỉnh thoảng cả đám vô mánh, kéo nhau đến nhà một người trong nhóm ăn nhậu và xem phim con nhà nghèo rồi hứng lên thì đi bắt một hai bò lạc về. Bò lạc là gái làm tiền. Cả bọn ép các cô nầy nhậu chung rồi cùng hành lạc tập thể với nhau. Chợt Đỉnh nói:
- Ông bà này bạo quá dám đưa nhau ra đây quằm, bọn lính mà biết thì chết với chúng. Có hai đứa con rồi mà cặp ngực bả còn ác liệt quá hả anh Vũ.
- Ừ! Mà sao bà la dữ mậy... Nếu cứ im re thì sao tao với mầy biết. Bộ bà không sợ có người biết hay sao. Tôi nói với Đỉnh.
- Sao mà nín được anh, sướng quá mà. Trời có sắp sập họ cũng chẳng biết. Đỉnh trả lời.
Nội quy trại đã cấm nhưng hai người họ vẫn cố tình vi phạm. Không biết vợ chồng Tám Kiệt sẽ ra sao nếu hôm nay bị đám lính
Về lại sân trại, tôi và Đỉnh nhập vào đám đàn ông con trai ở mái lều tròn nghỉ trưa. Các ông Thăng, Hưng, Phát, Thuận và vài tay thanh niên trong nhóm của Tám Kiệt đang kể chuyện tiếu lâm. Đám phụ nữ ngồi tản mát dưới những bóng cây xa xa. Đỉnh cúi đầu sát bên tôi nói nhỏ:
- Anh coi, lính thằng thì mải ngủ, thằng thì đàn đúm hát hò với đám con gái còn phe mình lo tụ họp nói chuyện... Nào ai biết hai ông bà đang cụp lạc trong rừng.
Vừa lúc, một người bước vào ngồi không xa chỗ chúng tôi, Đỉnh khẽ lấy đùi huých nhẹ vào chân tôi báo hiệu. Tám Kiệt, quần áo chỉnh tề, cười cười khi nhìn mọi người đang có mặt trong mái nhà lều. Thấy y, ông Thăng liền lên tiếng:
- Khoẻ anh Tám! Hôm nay trời nóng quá ha, chắc tối mưa chứ anh?
Tám Kiệt không trả lời, gật đầu nhè nhẹ với ông Thăng và y ngẩng mặt nhìn ngước ra phía bên ngoài mái nhà lều.
- Ban nãy, chị và sắp nhỏ đi kiếm anh đó, anh Tám. Thuận xen vô.
- Bả kiếm tao hả, lâu mau rồi mầy? Tám Kiệt giọng khào khào hỏi lại, hơi thở y phì phò mệt nhọc.
Tôi và Đỉnh nhìn nhau, khẽ mỉm cười hiểu ý. Đúng cái hơi khè phì phò của con trăn gió ban nãy đây. Bây giờ thì trăn gió mệt rồi, chiến đấu ác liệt quá mà. Tám Kiệt lấy thuốc lá ra hít, nhả khói rồi vẫn ngồi im lặng và có lúc nhắm khẽ mắt dường như mơ màng, đang suy nghĩ về một chuyện gì. Vừa lúc, có bóng người từ bên ngoài lách vào kèm theo giọng nói phụ nữ:
- Anh đi đâu, em cùng sắp nhỏ kiếm nãy giờ mà không thấy?
- Đi lòng vòng gần đây chứ đâu, trời nóng quá... mà em kiếm anh có chuyện gì? Tám Kiệt mở mắt thật lẹ, miệng lắp bắp.
- Ra đây em nói cái này hay lắm. Người phụ nữ mới đến mặc áo mầu nâu nhạt để tóc ngắn, kéo tay Tám Kiệt đi ra và cả hai khuất sau căn nhà lều của nam giới.
Nhìn theo bóng hai người họ vừa khuất sau căn nhà lều, tôi hỏi Thuận:
- Ai vậy hả Thuận? Phải vợ anh Tám không?
- Chị Tám đó anh. Thuận gật đầu, nhìn tôi.
Chị Tám! Vậy người vừa bị... trăn gió quấn trong rừng là ai? Mái tóc dài, đồ bộ lụa mầu xanh lá mà vạt áo được kéo dồn tới tận cổ. Đỉnh nhìn tôi, nói nhỏ:
- Lúc đó em đã nghi họ không phải là vợ chồng của nhau.
Tôi im lặng chờ nghe Đỉnh nói tiếp nhưng nó lại giữ im lặng. Chỗ đang có đông người ngồi chung quanh, nói ra không tiện.
Bữa cơm chiều đến đúng 5 giờ vẫn món thịt trừu kho và đậu ve luộc. Tôi cố ý nhìn người phe Tám Kiệt ngồi ăn chung với nhau thành một nhóm như mỗi bữa. Xế trưa nay, tôi đã biết mặt vợ Tám Kiệt và bây giờ cũng biết người nằm bên dưới y qua mầu áo đang mặc. Đây là một phụ nữ trẻ đẹp nhưng quan hệ ra sao với người trong nhóm Tám Kiệt thì tôi và Đỉnh không biết.
Vừa xong bữa cơm chiều, trời đột ngột đen kịt vì những đám mây kéo đến báo hiệu cơn mưa sắp gần. Cùng tiếng sấm xa xa, gió ào ào mang hơi lạnh vào trại, chúng tôi vội kéo nhau vào hết trong hai căn nhà lều để tránh cơn mưa sắp đến. Người lớn thì im lặng còn đám con nít lại hò hét, lấy tay chỉ trỏ cột bụi của cơn lốc nhỏ đang di chuyển chầm chậm trên sân trại và sau đó bị tan biến khi vừa chạm vào cái hàng rào gỗ. Mây đen chuyển dữ cùng sấm ì ì nghe thật ghê vậy nhưng chỉ lát sau, cơn mưa đã đổi sang hướng khác. Trời quang đãng trở lại, tôi và Đỉnh cùng một số người khác lại tụ họp nhau nơi mái tranh uống trà đường nóng cùng tán chuyện. Thắc mắc còn lởn vởn trong đầu, tôi hỏi nho nhỏ:
- Sao mầy biết họ không phải vợ chồng của nhau? Hay thiệt đó, nói tao nghe coi.
Đỉnh nhìn chung quanh, cười cười và thì thào bên tai:
- Vợ chồng khi vào chuyện đó, phụ nữ không có rên đâu... chỉ có tình nhân thôi.
Một khám phá mới, tôi hỏi tiếp: " Nói tao chưa hiểu. Sao tình nhân mới rên còn vợ chồng lại không mậy? ".
- Em cũng chẳng biết, mấy cha lớn tuổi bán hàng gần chỗ em kể vậy. Khi đó cũng có người hỏi như anh bây giờ. Để em nghĩ lại coi. À! Nhớ rồi, mấy chả nói vợ chồng vì quen mặt nhau nên đâu còn hứng thú như những ngày đầu, nếu có cũng in ít... Còn bồ bịch, tình nhân... thì lâu lâu lén lút gặp nhau nên hấp dẫn lắm, nhất là khi xáp trận làm một phát. Ngừng một chút rồi Đỉnh tiếp: " Ư, ứ, ử... như bị đánh bị tra tấn cũng vì kích thích cao độ ".
- Chẳng tin! Mầy và tao còn độc thân nên chưa biết chuyện vừa nói đúng hay không? Mày bảo lén lút mới rên, vậy tao hỏi ở trong phòng với nhau mà... ối giời ơi... thì người ta biết hết. Lạy ông con ở bụi này.
- Đấy, đấy... Người ta hỏi giống y chang anh. Họ chỉ rên rỉ khi nào ở chỗ an toàn vắng vẻ với nhau, lén lút ở trong nhà có thân nhân gần bên thì lại nín khe. Rên cho chết à, khùng chắc. Có khi còn cắn cả vào người nhau nữa. Đỉnh nói đến đây thì bật cười.
- Tao đâu ngờ mày rành dữ vậy. Tôi nhìn Đỉnh, lắc đầu.
- Tại anh hỏi. Nhưng anh biết lén lút được với ai mới ngon nhứt không? Tôi lắc đầu lần nữa thì Đỉnh tiếp: " Mấy chả nói xáp được với bà con bên vợ như em hay chị gái ruột, người nào khác cũng không bằng. Kỳ vậy đó! Em biết bà hồi trưa thế nào cũng có dây mơ rễ má gì với vợ của Tám Kiệt cho anh xem ".
Lời Đỉnh nói dám có lắm, tôi sẽ thử hỏi dò Thuận xem khi gặp dịp.
Gió đã làm loãng đi các cơn nóng sót lại từ lúc trưa, không khí trong trại bây giờ thật thoáng mát dễ chịu. Chúng tôi ngồi kín ở mái tranh trò chuyện rôm rả, vài người tản bộ tới lui trong sân, con nít chạy đùa í ới với nhau. Ông Thăng buột miệng: " Mấy đời sấm trước có mưa bao giờ, kể đúng thật mấy ông ".
Tính đến hôm nay, đã ngày thứ mười bẩy chúng tôi tạm trú ở đây. Khi ăn mãi cá chiên đến ngán, giờ ăn khỉa liên tiếp bốn ngày món thịt trừu kho cùng đậu ve luộc, ai nấy đều muốn có cá chiên dòn và canh rau muống trở lại.
Ngoài vụ bắt gặp tại trận hôm đó trong rừng, không biết còn cặp nào trong đoàn ghe dám xé rào nội quy trại không nữa? Đỉnh bảo: " Cứ chịu khó đi rảo thật êm trong rừng, thể nào cũng có lúc anh em mình sẽ gặp. Sống đây lâu, phải có những cặp khác đóng phim chứ anh. Cái chuyện kéo nhau vô lùm bụi đâu cần phải có người chỉ thì mới biết. Họ phải giải tỏa, để tồn ở não sinh ngu sao! Lần này, phải xem cho đã nha, không có vụ thôi mầy ơi mày hỡi, kỳ lắm... gì gì hết nghe cha ". Hai đứa tôi cười vui với nhau. Thật vậy, rừng ở đây rất rậm, lủi vào đâu cũng gặp được những chỗ kín đáo khuất trong các lùm bụi. Chẳng cần đến chiếu hay y phục hoặc khăn lót trải xuống cho sạch vì mặt đất ở nhiều chỗ phủ đầy cỏ rêu mọc đều và mịn như tấm thảm nhung. Đỉnh thử lăn lộn trên mặt cỏ êm và sạch rồi cười hí hí, kêu: " Có chỗ nằm ngon lành như vầy thì tha hồ làm cá làm thịt nhau, bẻ khóa động đào bố ai mà biết ".
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét