(tiếp theo và hết)
Ở HÀNG GHẾ CUỐI
Thiếu phụ áo đỏ ( lắc
đầu chép miệng) : Đến thế là cùng. Đến thế là cùng.
Thật ra nàng đã ngồi tại đó ngay từ khi hắn
mới vừa ôm chai rượu lảo đảo bước ra. Trong thâm tâm, nàng có ý nghĩ quay trở
lại tìm hắn sau khi nhận được cái carte của anh làm bếp trao cho với lời nhắn
là “ Xin bà quay trở lại tìm cụ cháu vào
ngày mai”. Nàng đã cười nhạt đứng lên ra về, cơn uất hận vừa thoảng qua đã được
nàng thay thế ngay bằng một dự tính quyết liệt : “ Để rồi coi đứa nào sẽ là đứa thân tàn ma dại, không còn ai muốn gặp
trước !”. Ở những dự tính như thế, sự giận dỗi là một cung cách phản ứng
cực kỳ thất sách. Thế là nàng nhoẻn ngay được một nụ cười thật tươi, dù là chỉ
đứng trước anh làm bếp.
Nàng đi đến một cái quán nhỏ để ngồi nhâm
nhi một ly cà phê. Nàng nghĩ đến hắn, đến buổi trình diễn đêm hôm nay. Đối với
sự nghiệp của hắn, nàng đã hết sức tận tụy. Thế mà chỉ vì cái tính gàn dở của
hắn mà mọi chuyện trở nên lỡ bộ hết. Thì ra có thiện chí mà không đúng chỗ thì
có thể trở thành phá hoại. Nàng tự thấy cái phần trách nhiệm của mình và có ý
nghĩ phải tìm cách sửa chữa cái cơn hủy hoại này, mặc dù nàng cũng chưa biết
mình sẽ phải làm sao. Thôi thì cứ quay lại hí viện tìm hắn trước đã. Người coi
rạp đang đi đóng những cánh cửa sổ chạy
dài trên khắp mấy dẫy hành lang. Nàng hỏi :
- Ông tác giả đã ra về chưa ?
Anh ta nhún vai chỉ vào trong rạp và buông một tiếng :
“ Hôm nay ông ấy say mềm !”
Nàng tất tả đi vào trong rạp. Vừa đúng lúc
ấy, hắn từ trong sân khấu bước ra và nàng ngồi phịch xuống cái ghế ngay ở mé
cửa ra vào để xem hắn còn giở những trò gì.
TRÊN SÂN KHẤU
Hắn lại ngửa cổ tu thêm một ngụm rượu nữa. Rồi hắn
quơ chai rượu về phía hàng ghế khán giả, cất giọng lè nhè :
- Thưa quí vị. Như thế từ nay chúng ta nhất
quyết loại trừ những kẻ gian dối ra khỏi hàng ngũ những người cầm bút. Bởi
trung thực phải là phẩm chất hàng đầu của văn nghệ phẩm mà chúng ta có quyền
đòi hỏi.
Hắn
móc ở túi áo vét ra một xấp giấy, bao gồm nhiều thứ linh tinh mà hắn đã nhét
vào, trong đó có cả bài diễn văn mà đáng lẽ hắn đã phải long trọng đọc trọng
buổi trình diễn hôm nay. Và dĩ nhiên cũng có cả cái tờ giấy mà khi hắn đang
ngủ, người phụ nữ tên Hằng đã nhét vào. Hắn xoè ra như để trình diện với khán
giả. Rồi hắn móc bao diêm trong túi ra, bật lửa lên châm đốt. Giọng của hắn
sang sảng đầy vẻ khoái trá :
- Kể từ nay, những thứ văn chương giả dối này
sẽ bị tuyên án cho lên dàn hỏa ! Đốt ! Đốt hết ! Phải không quý vị.
Rồi hắn cười lên sằng sặc, khuôn mặt của hắn cũng
sáng rỡ theo với ánh lửa đang cháy bùng lên từ những tờ giấy. Tàn than cũng theo đó
bay tỏa tứ tung. Cả hội trường như dội
lên những tiếng nghe cực kỳ nhức óc: “Đốt
! Đốt hết !”.
Ở hàng
ghế cuối rạp người thiếu phụ áo đỏ nhăn mặt lại. Đây là hình ảnh cuối cùng của
hắn mà nàng có thể chịu đựng được. Hắn điên thật rồi. Một người với tâm trạng
như thế, khó mà cứu vãn được gì. Nàng đứng phắt ngay dậy, chẳng buồn nhìn lên
sân khấu, vội vã bỏ ra phía ngoài với những bước đi nom như một kẻ đang chạy
trốn.
Trong khi
ấy, hai ông cháu lão kéo màn cũng từ
phía hậu trường sân khấu chạy bổ ra. Họ nhìn thấy cánh tay của ông tác
giả đang múa lên với xấp giấy đã cháy gần tới phần chót. Ngọn lửa trên những tờ
giấy tắt ngúm trong khi những tàn than vẫn còn đang tiếp tục bay tản mác. Hắn
thấy mình như một con quay hết đà. Mọi sức lực trong hắn như cùng tiêu tan theo
với ngọn lửa. Hắn muốn giơ chai rượu lên tu một ngụm nữa nhưng cánh tay của hắn cất lên không nổi. Hắn loạng
choạng đi vào giữa sân khấu và bất thình lình
đổ sụm xuống.
Lão kéo màn : Trời đất ơi ! Từ đời thuở
nào tới giờ, trên cái sân khấu này chưa bao giờ
ó một màn độc diễn hay ho như thế.
Thằng
bé (vỗ
tay, giục giã) : Hay thật. Hay thật. Thế thì mình hãy kéo màn lên ! Kéo màn
lên!
NHẬT-TIẾN.
Sài Gòn tháng
12 năm I961
*********************************
Cuốn NGƯỜI KÉO MÀN,
tiểu thuyết kịch của NHẬT TIẾN
dưới mắt một nhà văn Tiệp Khắc.
Tôi đã đọc một số tác phẩm của các
nhà văn Việt Nam như Vũ Trọng Phụng, Nam Cao, Vũ
Bằng và Nguyễn Huy Thiệp, Dương Thu
Hương ( Nguyễn Huy Thiệp và Dương Thu Hương qua bản dịch tiếng Pháp). Bây giờ,
tôi vui mừng được đọc cuốn tiểu thuyết kịch “ Người Kéo Màn” của nhà văn Nhật Tiến, một nhà văn xuất thân
từ Miền Nam VN mà đã có thời kỳ chúng tôi gọi là “nhà văn phía bên kia”, hiện
đang định cư tại Mỹ.
Cảm
giác đầu tiên của tôi sau khi đọc cuốn này là tôi đã bàng hoàng khi cảm nhận
được “ sự giao thoa giữa hai nền văn hoá châu Âu và châu Á”. Với bút pháp đầy
trí lực, và cao hơn, tính nhân văn hay nói một cách chính xác là ông đã viết
tác phẩm này bằng một trái tim nhân hậu,
biết yêu thương và biết cả căm giận. Theo tôi, tác phẩm đã làm nổi lên hai nhân
vật chính : thằng bé tên Cưng và lão già
kéo màn. Đứa bé là một nhân chứng “ hồn nhiên”
cho sự xuống cấp về đạo lý con người trong khi lão kéo màn là một chứng
nhân lạnh lùng. Cả hai đã như một thứ đòn bẩy để đẩy lên cái sân khấu rộng rãi nhất, đó là
cuộc đời !
Để
hướng tới cái Đẹp, người ta phải đánh
nhau với bản năng. Người kéo Màn của nhà văn Nhật Tiến đã đem lại cho tôi một
niềm tin, đó là : “ Khi đã biết ghê tởm với cái xấu, cái thói vô trách nhiệm thì con người sẽ nhậ ra cung cách ứng xử với nhau
sao cho tử tế hơn.”
Từ
những năm đầu thập niên 60, ( lúc chúng tôi đang chuẩn bị cho việc tiến hành Mùa Xuân Dân Chủ 1968 tại
Tiệp), thì ở Việt Nam, nhà văn Nhật Tiến cũng đã khởi sự sáng tác tác phẩm này,
tôi coi như ông cũng đã cùng chúng tôi “
làm một cuộc cách mạng về tình yêu thương hướng về cái nhân bản trong con
người”.
Khả
năng tiếng Việt của tôi không khá lắm nhưng cũng tạm đủ để hiểu được cái thông điệp mà nhà văn Nhật Tiến muốn
gửi tới bạn đọc :
“
Hãy sống cho tử tế, lương thiện với nhau
trước khi muốn bầy tỏ tình yêu đối với đất nước.”
Tôi
hân hạnh được đọc Nhật Tiến và tôi hy vọng Tổ quốc của các bạn, một ngày không
xa sẽ thoát khỏi gông cùm chuyên chế của một thể chế độc tài.
Dr.
LUBOMIR SVOBODA
(Thành viên Nhóm Hiến Chương 77,
nhà văn, nhà báo, nhà nghiên cứu Việt
Học )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét