Ong Hiệu trưởng lè lưỡi , lắc đầu :
“ Không dám, không dám…tất nhiên chúng em phải bám sát đề cương
giảng dậy trên gửi xuống chớ. Có ngu hay điên gì làm khác đi. Bởi thế mới ngo
ngoe thắc mắc như thằng cán bộ huyện uỷ
bữa trước em đã phải dẹp đi cái một không cho nó gây nhiễu tư tưởng học tập của
các học viên khác…”
Ong Bí thư gật đầu :
“ Vậy tốt…chú giải quyết kịp thời vậy là rất tốt…Phải bảo đảm
cho trường đảng tuyệt đối trong sạch và vững mạnh, kiên quyết không cho tư
tưởng xét lại, phi mác xít len lỏi vào. Mở rộng dân chủ cho anh em thảo luận
quán triệt bài học là tốt, nhưng phải bảo đảm không chệch chủ nghĩa Mác Lênin
và tư tưởng Hồ Chí Minh…”
Ong Hiệu trưởng nghiêm trang :
“ Anh Hai yên trí , chừng nào em còn trấn ở đó, trường đảng
nhất định ngăn chặn từ xa mọi biểu hiện phi mác xít làm nhiễu môi trường giảng
dậy, kiên quyết phấn đấu trở thành pháo
đài vững chắc bảo vệ đảng đến … chân lý
cuối cùng…”
Nói xong ông Hiệu trưởng ngớ ra, ngay ông cũng chẳng hiểu “cái
chân lý đầu tiên” nó ra làm sao ? Chỉ
biết “ đảng cộng sản là lực lượng lãnh đạo duy nhất , toàn diện và triệt để,
không chia sẻ quyền lực cho bất kỳ giai cấp nào trong xã hội “ là chân lý tuyệt
đối, chân lý cuối cùng mà thôi. Đồng chí Bí thư thấy Hiệu trưởng biểu lộ
quyết tâm cao vậy thì gật đầu hài lòng :
“ Vậy rất tốt, chú cứ theo tinh thần đó triển khai…chừng nào
kiếm được đề tài phù hợp tôi sẽ xuống
giảng…”
Mấy hôm sau ông Hiệu trưởng khuân tới nhà đồng chí Bí thư thùng
sách dầy cộp , hoan hỉ :
“ Báo cáo anh Hai, em thấy trong kệ sách đặt ngoài phòng khách ngoài bộ Lênin toàn tập còn thiếu nhiều cuốn
kinh điển lắm. “Nào chống Đuyrinh” nào “Nhà nước và pháp quyền…” nào “Bàn về
mâu thuẫn” … nào “ Chủ nghĩa duy vật biện chứng…”. Em đã mua bổ sung hết cho anh Hai đây. Lại còn
bộ Hồ Chí Minh toàn tập này nữa…toàn sách quý mới ra cả…”
Miệng nói leo lẻo, tay ông thoăn thoắt xếp từng cuốn sách lên
kệ làm đồng chí Bí thư không sao từ
chối. Vả lại có phải bì thư đô la đâu mà từ chối, toàn những kinh điển Mác
Lênin là thứ xưa nay không ai dùng nó để đút lót cả. Cứ nhận vô
tư.
Nhìn hàng sách bóng loáng xếp hàng thẳng trên giá, đồng chí Bí
thư thành uỷ bấm bụng cười thầm. ĐM…xưa nay cấp dưới quà cáp hoặc phong bì
tiền, hoặc sâm nhung, cao hổ, hoặc nhà
đất…đéo thằng nào như thằng này mang sách Mác - Lênin – Hồ Chí Minh “đút lót”
cấp trên . ĐM…bầy lên đấy thì chôn ở đấy…hiểu thế đéo nào được mà
đọc .
Nói cho ngay, cái mớ sách này giờ nó còn được in, được trọng
vọng, được bầy ở các phòng khách sang trọng của các quan chức là nhờ chế độ này
vẫn còn lấy giáo điều Mác-Lênin làm
“kinh thánh”. ĐM…một khi đảng cộng sản Việt Nam “hết vai trò lịch sử” cái mớ
sách đó cũng quẳng vào sọt rác. Và thực ra, ngay từ bây giờ, dù có được trưng
lên kệ bóng loáng thế kia nó cũng chỉ là thứ trang trí , đéo có đồng chí nào
mắc bệnh thần kinh hoang tưởng mà lôi
xuống đọc.
Đồng chí Bí thư thừa biết ngay trong thành uỷ, kể cả ông
Trưởng ban tư tưởng văn hoá, cũng đéo cha nào đã đọc nổi lấy một trang kinh
điển .
Xếp xong mớ sách ông Hiệu trưởng trường đảng xoa tay khoan
khoái :
“ Báo cáo anh Hai, có thêm chồng sách này, phòng khách anh Hai sáng hẳn lên. Bất cứ ai vào cũng
phải thừa nhận đồng chí Bí thư thành uỷ nghiên cứu lầu lầu kinh điển Mác
Lênin , từ đó phải noi gương đồng chí tăng cường nghiên cứu, học tập nâng cao
trình độ lý luận, trau dồi kiến thức, bồi dưỡng lập trường tư tưởng để luôn
luôn vững vàng trên vị trí lãnh đạo toàn dân và toàn diện của người cộng sản …”
Đồng chí Bí thư thành uỷ mở cờ trong bụng. Thằng cha Hiệu
trưởng này mồm miệng liến láu như đàn bà vặt rau , thảo nào nó chọn nghề tuyên
huấn phải rồi. Còn ông, thú thực từ ngày vác gậy đi theo cách mạng “phá tề,
diệt nguỵ” tới nay, có bao giờ sờ tới ba cái thứ “kinh điển” đó. Lâu lâu
trên bắt đi học bồi dưỡng lý luận mới được nhồi vào đầu sáu câu ba điều,
riết rồi cũng thành quen, cũng thuyết giảng lầu lầu nào là “vật chất có trước,
tinh thần có sau”, nào là “ quan hệ sản xuất phải phù hợp với lực lượng sản
xuất”, nào là “đấu tranh giai cấp là động lực tiến hoá của xã hội” vân vân và
vân vân. Tuy nhiên sau cái lần bị thằng cha cán bộ huyện uỷ thắc mắc “chọc
quê”, ông biết rằng thời đại ngày nay rao giảng “ba câu sáu điều” không còn đơn
giản, dễ dàng như trước , nhỡ ra có thằng dở hơi , ngứa mồm hỏi độp cho một câu
kiểu “ chủ nghĩa đế quốc là giai đoạn tột cùng của chủ nghĩa tư bản đang rẫy
chết” mà có thấy nó chết đâu, vẫn sống vui , sống khoẻ thì đến ngay đồng chí Tổng Bí thơ Nguyễn Phú
Trọng cũng tắc tị đéo giải thích nổi. Lúc đó làm lơ không trả lời thì mang tiếng chưa thấm nhuần kinh điển
Mác Lênin mà trả lời biết biến báo ra sao ? Bởi vậy ông cứ phân vân không
biết có nên xuống trường đảng giảng bài nữa không ?
Ong Hiệu trưởng nhìn vẻ mặt tần ngần của đồng chí Bí thư hiểu
ngay lòng dạ , vội vàng trấn an :
“ Anh Hai cứ giảng chuyên đề nào liên quan tới giác ngộ về đảng
về giai cấp của đảng viên, thằng nào thắc mắc chụp cho nó cái mũ mất lập trường
tư tưởng là nó sợ vãi đái còn dám ho he gì nữa…”
Đồng chí Bí thư gật đầu vui vẻ :
“ Vậy theo cậu tớ nên giảng chuyên đề nào chắc ăn ?”
Ong Hiệu trưởng suy nghĩ một hồi rồi reo lên :
“ Phải rồi, anh Hai cứ giảng chuyên đề “ bạo lực là động lực
của cách mạng” , “ chuyên chính vô sản là công cụ của Nhà nước ” là thằng nào
nghe cũng chết khiếp , bố bảo cũng không dám thắc mắc…”
Đồng chí Bí thư gật đầu hài lòng, thằng cha hiệu trưởng này có
lý, cứ mang cái đề tài “ súng đẻ ra chính quyền”, “bạo lực là bà đỡ của chế độ
mới” ra giảng giải thì tha hồ cao giọng, phách lối . Quả nhiên, y như dự đoán
của ông Hiệu trưởng, nghe đồng chí Bí
thư thành uỷ thao thao bất tuyệt , lớp học cứ im phăng phắc không anh nào dám
ho, dám thắc mắc . Cứ là răm rắp vừa nghe vừa ghi chép làm đồng chí Bí
thư thành uỷ càng nổi hứng ham xuống
trường đảng giảng dậy.
Tuy nhiên đồng chí chỉ quen và thích thú với “bạo lực” trong
kinh điển Mác Lênin thôi, còn thứ “bạo lực” ngoài đời đồng chí chưa hề nếm qua. Bởi thế khi bà vợ ông thành uỷ viên bất thình lình xông tới, miệng chửi om sòm “đồ
con chó…trả con tao đây”, hai tay bà nắm lại vung lên thoi vào mặt thì quả thực
quá đồng chí quá sửng sốt , quá bất ngờ còn hơn cả trời sụp. Đồng chí không
tưởng tưởng nổi “bạo lực” lại là cái thứ
phũ phàng , trắng trợn đến thế , hoàn toàn không giống như thứ “bạo lực” đồng chí vẫn ba hoa bốc phét trước
các học viên trường đảng. Bởi thế đồng chí không biết phản ứng ra sao, cứ
đứng như trời trồng chịu đòn cho tới khi ông thành uỷ lôi được bà vợ ra
thì đồng chí Bí thư đã nằm thẳng cẳng, người run bần bật, mặt đỏ ké như gà
chọi, tim đập thình thịch , mồ hôi toát ra đầm đìa… rõ ra triệu chứng áp
huyết đang nhảy vọt.
Ong thành uỷ viên phát hoảng, vội dìu Bí thư lên nằm giường mà
miệng đồng chí vẫn lảm nhảm :
“Tôi bị lên cao máu…tôi chết đến chân rồi…mau gọi lái xe cho tôi…nhanh lên ..tôi mà chết thì anh tù…tù mọt gông…”
Ong thành uỷ chưa bao giờ thấy “sếp” thảm hại đến vậy. Oi còn
đâu hình ảnh đồng chí đứng đầu đảng bộ thành phố đứng trên diễn đàn cao giọng huấn thị cán bộ, đảng viên và toàn thể nhân dân ra sức thi đua để thành phố tiến
nhanh , tiến mạnh trên con đường công nghiệp hoá và hiện đại hoá, còn đâu hình
ảnh đồng chí Bí thư vung hai tay chém chém vào không khí khẳng định vai trò
lãnh đạo toàn diện của đảng nhất định dẫn dắt dân tộc xây dựng thành công chủ
nghĩa xã hội…Những hình ảnh oai hùng ấy nay còn đâu ? Lúc này đồng chí Bí thư
thành uỷ hiện nguyên hình là một lão già đang cuống cuồng sợ chết, quát tháo,
đe doạ và van xin lậy lục ông thành uỷ mau mau gọi lái xe đưa ông đi cấp cứu
kịp thời không ông chết vì xuất huyết não. Đồng chí rền rĩ :
“ Tôi chết đến bụng rồi …. Vừa lên cơn cao máu vừa loạn nhịp
tim nguy kịch lắm rồi …Tôi không được cử động… tôi phải nằm im … Tôi van đồng chí mau mau cứu
tôi…”
Bao nhiêu lòng kính trọng thủ trưởng của ông thành uỷ bỗng chốc
tan biến hết, còn lại là lòng khinh bỉ sự hèn đớn, sợ chết của Bí thư.
Ông nở một nụ cười giễu cợt :
“ Bắo cáo đồng chí Bí thư…đồng chí chưa chết được đâu mà
lo….đồng chí cứ nằm yên đó tôi vào tôi cho con vợ tôi một trận về tội dám hỗn
láo, dám xúc phạm tới đồng chí…”
Đồng chí Bí thư thành uỷ cuống cuồng :
“ Ay chớ…ấy chớ…đồng chí cứ để bả đó, có ý kiến sau cũng
được…lúc này cần nhất là gọi lái xe vào đây đưa tôi đi cấp
cứu…tôi biết bệnh của tôi…mạch máu hai bên thái dương đang giật đùng đùng lên
đây…áp huyết lên cao lắm rồi…đồng chí mau mau gọi lái xe giùm tôi…đây đây tôi
chết đến ngực rồi đây…ối trời đất ôi có ai cứu tôi không ?”
Ong thành uỷ viên cười nhạt :
“ Tôi sẽ đưa đồng chí đi cấp cứu ngay lập tức với một điều
kiện…”
Đồng chí Bí thư rền rĩ :
“ Điều kiện gì đồng chí nói ngay đi…điều kiện gì cũng
được….đồng chí cứ đưa tôi đi cấp cứu khẩn trương rồi muốn gì tôi cũng duyệt…”
(còn tiếp)
Hay qua' !
Trả lờiXóa