Mấy hôm nay
buổi trưa Sàigòn nóng tới 37 độ, bởi vậy từ sáng , quán cà phê
đã đông đủ tranh thủ uống sớm tránh nắng trưa. Sáng nay không hiểu sao vắng mặt gã Ký Quèn, bù lại,
có thêm thằng Tới , con trai bà Năm củ cải, mặt mũi cau có, ngồi mãi góc quán,
lầm lì trước ly cà phê làm chị Gái hủ tiếu ngạc nhiên :
“ ủa …gần 9 giờ
rồi sao không đi làm , bộ mày ngủ dậy muộn nhỡ xe đưa rước rồi nghỉ luôn ?”
Thằng Tới cằn
nhằn :
“ Nhỡ xe hồi
nào ? Bữa nay có dậy từ nửa đêm cũng chẳng đi làm được ?”
“ Vậy…mày bị
đuổi việc ?”
Thằng Tới trợn mắt :
“ Đuổi đâu mà
đuổi , bà này nhiều chuyện ?”
Chị Gái hủ tiếu
dịu giọng :
“ Vậy chắc tuần
rồi làm ca kíp nhiều nên hôm nay được nghỉ bù chứ gì ?”
Thằng Phi lạu
bạu :
“ Bà này toàn
đoán mò. Tôi nghỉ làm vì xí nghiệp Nhật bổn đang đình công tùm lum, “
Bà tổ trưởng
trợn mắt: :
“ Thằng này to
gan ! Dám đình công, không sợ chủ đuổi việc ?”
Thằng Phi vênh
mặt :
“ Sức mấy, đuổi
tôi thì đuổi cả 7000 công nhân kìa. Cả bên Bình Dương cũng đình công rần rần .”
Ong đại tá hưu
lên tiếng :
“ Làm gì cũng
có tổ chức ? Vậy tụi bay đã báo cáo công đoàn bênh vực quyền lợi chưa ?”
Thằng Tới nóng
mắt, văng tục :
“ Công
đoàn cái con..cặc.Tụi nó với tụi Phòng
lao động ăn cánh nhau bợ đỡ chủ Nhật, chủ Hàn, chủ Đài Loan …ăn
phong bì cả rồi, ở đó mà bênh vực công nhân.”
Ong đại tá hưu
quát :
“Thằng này láo,
công đoàn là cha là mẹ, luôn lo lắng cho đời sống công nhân sao mày dám chửi
bậy ? vậy tao hỏi mày lương tháng mày bao nhiêu ?”
Thằng Phi lậu
bạu :
“ Cả lương chính , cả phụ cấp hơn triệu chứ mấy ?”
Bà tổ trưởng
reo lên :
“ Vậy cao quá
rồi. Cao hơn nông dân nhiều. Ở nông thôn, nông dân đầu tắt
mặt tối hàng tháng thu nhập quy ra tiền chỉ khoảng 500 ngàn
thôi chứ mấy.”
“ Nông dân dưới
quê không mất tiền trọ, không trả tiền điện, tiền nước rồi bao nhiêu chi phí
khác nữa. Bà so sánh vậy đâu có được. Bà mà tới xí nghiệp tôi nói chuyện , công
nhân ném đá vỡ đầu …”
Bà tổ trưởng né
đầu y như có hòn đá ném vào. Vừa lúc đó mới thấy mặt gã Ký Quèn. Cô Phượng cave
hỏi với sang :
“ Hôm nay anh
Ký Quèn đi nhậu hay sao vắng mặt vậy…”
Gã Ký Quèn cười
hi hì:
“ Tôi đang muốn
ra Tòa đây …”
Cô Phượng cave
la lên :
“ Í trời…khi
không muốn ra Tòa ?”
Gã Ký Quèn vênh
mặt :
“Sao không ? Cứ
ra Tà cho nó xử oan sai rồi đòi bồi thường . Như ông Nguyễn Thanh Chấn tù oan
10 năm giờ đòi bồi thường hơn chục tỉ kìa…”
Thằng Bảy xe ôm
cất giọng :
“ Còn lâu
nha…ba thằng tòa giờ nó xử theo kiểu mới rồi…không còn oan sai đâu…”
Cô Phượng cave
tò mò :
“ Kiểu mới là
sao Bẩy ?”
Thằng Bảy xe ôm
cười hô hố :
“ Thế chưa nghe
ca dao mới à ? Chỉ cái cò, cái vạc, cái nông mới được bao che thôi. Bởi :
“Cái cò là em
vợ tao
Cái vạc là
cháu, cũng vào họ ta
Cái nông, em
ruột thông gia”
Liệu mà kiểm
điểm cho qua nhẹ nhàng”
Cô Phượng ca ve
cười rũ :
“ Thế còn cái
cóc thì sao ?”
Thằng Bảy xe ôm
lại cất giọng ngâm ngợi :
“Cái cóc chẳng
phải họ hàng
Đem ra xét xử,
đàng hoàng, công khai”
Ba rem vậy đừng hòng oan sai nha…”
Cả quán cười ồ.
Ong đại tá hưu và bà tổ trưởng bực mình chẳng biết nói sao cứ ngồi ngây như phỗng.
Trước đây tôi cho rằng nhân vật bà tổ trưởng chỉ là hư cấu. Lần dọn về ở một xóm ở Phú Nhuận, mới hay bà này bằng xương bằng thịt hẳn hoi, giờ đang nghĩ cách làm sao cho bà ta đọc mẩu chuyện hàng tuần này của bác N. Tuấn !
Trả lờiXóakhó đấy bạn, bon này: tổ tr, công an xã... vì trình độ kém nên bọn kia lợi dụng làm đầu trâu mặt ngựa trá hình ăn hiếp nd, nó phỉnh mấy câu là chúng chẳng còn coi ai ra gì
Xóa