(tiếp theo)
Chị Kelly
Thi vỗ tay :
“ Chí
lý…chí lý…Đảng xuống thuyền Noah trốn đại hồng thuỷ phải mang theo cờ Đảng chớ ? Cờ Tổ Quốc mang
làm gì ? Lúc đó thì cần gì tới Tổ Quốc…”
“ Lão già”
hùa theo :
“ Rất
đúng…ngay khi nước rút, mọi người rời thuyền lên bờ, chắc chắn việc đầu tiên là
Đảng phải họp đại hội bất thường để nhận định tình hình nhiệm vụ mới và bầu Ban
chấp hành trung ương. Lúc đó phải dùng tới cờ Đảng rồi…”
“ Chị
Kelly Thi” chợt reo lên :
“ Chết
suýt nữa quên…nhớ là phải mang theo toàn bộ các văn kiện Đại hội Đảng các lần
trước để xài lại trong kỳ Đại hội lần này…”
“Lão già”
xua xua tay :
“ Không
cần…không cần…Đại hội các kỳ trước họp khi còn toàn Đảng toàn dân, còn cả đất
nước trên dẻo đất hình chữ S chạy suốt từ Bắc vào Nam . Giờ tuy nước đã rút, đất liền
đã hiện ra nhưng đã biết trôi dạt vào đâu, chắc gì đã là đất nước Việt Nam . Dân chẳng có, đảng viên cũng
không. Mọi thứ đều mới mẻ, lạ lẫm, văn kiện, nghị quyết đều phải viết lại cho
phù hợp với tình hình mới, chứ bổn cũ soạn lại đâu có được ?”
Bác Ba Phi
thấy hai người cứ thay nhau nói chuyện tào lao , lên tiếng nhắc :
“ Thôi
thôi…tôi thấy hai vị cứ bàn toàn chuyện trời biển kiểu như chuyện viễn tưởng
khoa học vậy …giờ ta đi tham quan chỗ khác kẻo hết ngày hết buổi …”
Chi Kelly
Thi đồng tình :
“ Vậy thôi
ta đi tìm hiệu phở đi…”
Bác Ba Phi
ngạc nhiên :
“ Ở đây mà
cũng có phở sao ?”
“ Lão già”
cười cười :
“ Nói
chung trên toàn nước Mỹ đâu đâu cũng có người Việt. Mà ở đâu cứ có người Việt
là có…phở…”
Ba người
leo lên taxi. Xe chạy khỏi khu sòng bạc phóng đi trên vùng sa mạc. Rồi ghé lại
một dãy phố nhà cửa san sát. Vừa bước khỏi xe, hơi nóng đã phả tới rát cả mặt.
Bác Ba Phi la lên :
“ Nóng
quá…trời ơi nóng quá vậy ?”
Chị Kelly
Thi cười to :
“ Nhiệt độ
sa mạc mà…ban ngày nóng 45 độ, ban đêm lại lạnh dưới không độ…thôi mình chạy
nhanh vào tiệm kia đi ?”
Đó là một
quán phở chủ là người Việt. Bà chủ thấy khách đồng hương ghé tới , vui vẻ chạy
ra đón. “Lão già” long trọng giới thiệu :
“ Xin hân
hạnh giới thiệu với bà chủ. Đây là một nhân vật nổi tiếng của Nam bộ : bác Ba Phi…”
Bà chủ
quán tròn mắt :
“ Bác ba
Phi nổi tiếng bắt cá sấu ở rừng U Minh ?”
Bác Ba Phi
vội lắc đầu quày quạy :
“ Trùng
tên thôi…trùng tên thôi…tôi có tài cán gì đâu ?”
Bà chủ
quán nhìn bác Ba Phi cười cười :
“ Hèn
chi…chứ bác Ba Phi thiệt đã chết từ tám đời nào rồi, làm gì còn sống tới giờ mà
đi thăm Mỹ. Nhưng nom bác giống bác Ba Phi lắm đó…”
“Lão già”
ngạc nhiên :
“ Uả…ra
chị đã gặp bác Ba Phi thiệt rồi à ? “
Bà chủ
quán lắc đầu :
“ Gặp hồi
nào …ông ấy chết từ lúc tôi chưa ra đời kìa. Nhưng cứ nhìn hình qua sách báo tôi thấy bác này giống bác
Ba Phi thiệt. Nom cứ như là em bác Ba Phi vậy đó…”
Chị Kellyt
Thi tròn mắt :
“ Giống
bác Ba Phi thiệt ghê lắm à ? Vậy bác sáng Mỹ sống chờ khi nào Holywood làm phim
về bác Ba Phi nhất định họ sẽ thuê bác đóng vai chính , lúc đó bác sẽ giàu to…”
Bác Ba Phi
lắc đầu :
“ Khỏi
khỏi…tôi đâu có ham sang Mỹ đóng phim...”
“ Lão già”
cười cười :
“ Nói cho
vui vậy thôi.có đến Tết Congo Mỹ cũng chẳng làm phim về bác Ba Phi. Việt Nam
còn khối nhân vật hài đặc sắc hưn bác Ba Phi nhiều , Trạng Quỳnh , Trạng Lợn, Ba Giai - Tú Xuất ….bác Ba Phi đã ăn thua gì
?”
Chị Kelly
Thi lắc đầu :
“ Ba cái
nhân vật đó khéo chỉ gây cười cho người Việt Nam thôi…Gây cười cho thế giới để
cho Holywood phải làm phim thì phải cỡ Laurel Hardy , Mesừ Hulot của Pháp ngày xưa hoặc Mr Bean bây giờ. Chứ
còn cỡ như bác Ba Phi khó mà lọt được vào mắt Holywood…”
Bác Ba Phi
:
“ Bởi vậy
tôi đâu có ham…”
Bà chủ
quán lắc đầu :
“ Nói thế
chứ bác Ba Phi cũng có nhiều chuyện đặc sắc làm phim hay lắm chớ bộ. Thí dụ như
chuyện có một bữa trời nắng, bác Ba Phi xuống một cái bàu tắm, giặt áo phơi
ngay trên gạc con nai mà không hay. Bác ngủ một giấc, khi dậy thì thấy một tổ
ong đóng ở dưới bắp chân. Ăn hết ổ ong mật đến nửa thùng bác mới lấy áo mặc ra
về. Con nai lúc đó mới vùng chạy và áo của bác phơi trên gạc nai cũng vừa khô.
Rồi có một lần khác, bác Ba Phi đi trong rừng gặp một bầy heo rừng mười một con nối đuôi nhau đi hàng một . Bác muốn bắt cả một bầy mười một con, liền leo lên cây tràm, bầy heo đi tới, bác chặt từng con một giữa sống lưng, lần lượt từ con đi đầu đến con thứ mười một, chỉ chặt đứt xương, chưa chặt đứt da. Đến con thứ mười một đứng lại, bác mới chặt tiếp. Cả bầy dồn cục, con nọ xô con kia, miếng da lưng đứt nốt. Thế là bác hốt cả bầy heo….”
Bà chủ
quán còn hào hứng kể cả chuyện cọp xay lúa, cây tràm và
con nai…tất cả đều là giai thoại về
bác Ba Phi khiến
“lão già” ngạc
nhiên :
“ ủa…sao
chị biết rành chuyện bác Ba Phi quá vậy, hay chị là hậu duệ của bác Ba Phi…”
Bà chủ
quán lắc đầu :
“ Tôi không phải
con cháu bác ba Phi, tôi chỉ
là đồng hương ở huyện Trần văn Thời, U Minh hạ với bác thôi. Quê tôi ngay
từ bé ai chẳng nghe và thuộc lòng những câu chuyện về
bác Ba Phi. Mà thực ra quê chính của bác là ở
Đồng Tháp kìa, lớn lên nghèo quá phải đi
làm thuê nên mới
trôi giạt vào U
minh khai phá đất đai ở đó…”
Rồi
bà cười cười quay sang bác Ba Phi
:
“ Thế
còn bác Ba Phi này quê ở
đâu ?”
Bác Ba Phi thật
thà :
“ Tôi quê gốc
Tây Ninh nhưng rồi cũng trôi giạt xuống Đồng
Tháp , Long An. Tôi sang đây
thăm con gái lấy chồng Mỹ…”
Bà chủ
quán vui vẻ :
“ Hoá ra là vậy.
Nhưng gặp bác tôi có cảm giác như gặp bác Ba Phi thiệt đó. Đúng chất Nam
bộ rặt….”
Dù biết
bác Ba Phi không phải
thứ thiệt nhưng bà chủ quán vẫn hết sức vồn vã mời
cả ba người ở lại ăn cơm để bà được hàn huyên trò chuyện với người Việt không có hằng ngày bà chỉ toàn tiếp xúc với Mý , Nhật bổn, Trung Quốc với Hàn Quốc. Bà nói :
“ Lâu nay rất
thèm được một bữa nói chuyện toàn với người Việt. Nhất hôm nay lại hân hạnh gặp bác Ba Phi là một nhân vật dân gian của Nam
bộ mà tôi rât quý mến. Bởi vâỵ nhất định phải giữ quý vị lại trò chuyện một bữa…”
Bác Ba Phi thấy bà chủ quán nhiệt tình quá, không nỡ từ chối nên đành nhận lời. Chị Kelly Thi vỗ tay :
‘ Hay quá…không ngờ lại có cuộc gặp mặt đòng bào đồng chủng ở ngay giữa sòng bac Las
Vegas trên đất
Mỹ…”
Bà chủ
tiệm giao hết việc bán hàng có hai cô
giúp việc người Mễ rồi mời cả ba người vào phòng khách bên
trong. Giống như mọi phòng khách sang trọng khác, cũng một bộ salông bọc nỉ to tổ chảng, nhưng chiếc ghế vây quanh, một chiếc đàn piano trong góc
phòng. Một tủ ruơụ với nhũng chiếc ly pha lê sáng bóng,
những chai ruơụ đủ loại nhãn mác đăt tiền. Những chậu cây thông kiểng trong góc phòng . Kệ sách với những bộ sách lớn đóng bìa da sáng
choang….Một phòng
khách giống bao
phòng khách khác của
người Việt trên đất Mỹ , chỉ khác trên tường treo một bản đồ Việt Nam
to bằng cả chiếc chiếu với những chủ thích tinh vi tới tận địa giới tỉnh.
“ Lão già” ghé mắt
xem xét bỗng chốc kêu lên :
“ Bản
đồ này chị lấy đâu ra ?”
Bà chủ
quán vui vẻ :
“ Tôi xin được
từ một cô làm thiện nguyện từ Việt Nam
về.”
“Lão già” cao giọng
:
“ Tấm
bản đồ này thực ra không có vẽ hai quần đảo Trường Sa va Hoàng Sa. Ai mới vẽ thêm vào vậy ?”
Bà chủ
quán cười tươi tỉnh :
“ Thì tôi vẽ
chứ ai ?”
“Lão già “ trố
mắt :
“ Chj vẽ
à ? Chị nghĩ sao lại vẽ thêm vào vậy ?”
Bà chủ
quán gịọng tỉnh bơ :
“ Còn nghĩ
sao nữa ? Trường Sa và Hoàng Sa của
nước mình thì phải vẽ vào chớ mới đầy đủ chớ ?”
Chị
Kelly Thi xen vào :
“ Ra bà ở
tận góc trời toàn Mỹ trắng với Mỹ đen này mà vẫn bày tỏ
lòng yêu nước kia à
?”
Bà chủ
quán cười cười :
“ Thì dù sống
ở đâu mình cũng vẫn là người Việt Nam
chớ ? “
“Lão già” trợn
mắt :
“ Nhưng
đất nước Việt Nam
có còn của dân Việt Nam
nữa đâu, nó bị cộng sản Việt nam chiếm đoạt hết
rồi…”
Bà chủ
quán lắc đầu :
“ Vậy
các quý vị không nhớ lời cá cụ ta nói à ? “Quan nhất thời, dân vạn đại “. Trào cộng sản hay trào cộng gì đi chăng nữa cũng chỉ nhất thời thôi. Chỉ có đất nước Việt Nam
và người Việt Nam
là còn tồn tại mãi
thôi…”
Chị
Kelly Thi ngắt lời :
“ Tại
chị ở đây không gần
Quận Cam hay San
Joses nên ít thông tin . Ngày nay cộng
sản Việt Nam
đang bán nước cho Trung Quốc. Nay nó chiếm Hoàng Sa, mai nó chiếm Trường Sa , rồi nó đang lăm le đòi cả đảo Bạch
Long Vỹ cả vịnh Bắc Bộ nữa kìa. Rồi trên đất liền thì nó chiếm biên giới, Tây Nguyên…chăng bao lâu nữa nước ta lại trở lại thời Bắc thuộc ngày xưa kìa…”
Bà chủ
quán cười cười :
“ Những
chuyên đó tôi có biết chớ. Mặc dù ở cái xó xỉnh này nhưng qua internet tôi vẫn thường xuyên update được tin tức. Chính vì thằng Trung Quốc đang lăm le xâm lấn Việt Nam
nên tôi mới vẽ thêm hai đảo Trường Sa và Hoàng Sa vào bản đồ này đấy. Mình xa Tổ Quốc không tham gia đóng góp gì được để chống ngoại xâm, thôi đành cứ làm những việc nho nhỏ như vậy thôi…”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét